Diệp Hàm, Tần Vô Song và Della Hathaway ngồi lại, vừa chuyện trò vừa bật cười khúc khích. Không khí thoải mái khác thường. Della vô cùng lễ độ, thái độ lại hạ thấp, tuyệt chẳng hề dựa vào danh xưng siêu sao quốc tế mà tỏ ra kiêu kỳ. Nàng cũng chưa biết thân phận thật của Diệp Hàm và Tần Vô Song, vậy mà ba cô gái nói chuyện càng lúc càng hợp gu.
“Niếp Niếp, tiếng Hoa của ngươi giỏi quá, gần như không nghe thấy chút khẩu âm nào. Nếu che mặt đi, ai cũng tưởng ngươi là người Hoa đấy!” Tần Vô Song khen.
“Thật ư?” Della cười, “Thực ra trong người ta có một phần sáu huyết thống Trung Quốc. Từ nhỏ ta đã đặc biệt hứng thú với văn hóa Trung Hoa—một nền văn minh năm nghìn năm, thuộc tứ đại văn minh cổ đại trên địa cầu. Ta luôn tự hào vì trong mình chảy dòng m.á.u người Hoa.”
“ Nhưng ở Mỹ hình như vẫn có không ít người kỳ thị người châu Á?” Tần Vô Song tò mò.
“Ta thấy mọi sự kỳ thị đều phi lý. Đừng mang cặp kính định kiến để nhìn người khác. Thực ra văn hóa Trung Hoa có rất nhiều điều người Mỹ nên học hỏi— ta là như vậy nghĩ đấy.”
“Niếp Niếp, ngươi nói quá hay! Ta muốn … kết bái tỉ muội với ngươi luôn!” Tần Vô Song hứng chí.
Một ngôi sao quốc tế mà có cái nhìn tỉnh táo, lại công tâm như thế, đã đủ cho thấy Trung Hoa ngày càng mạnh mẽ trong mắt thế giới.
“Hai vị tiểu tỉ tỉ,” Della hóm hỉnh, “ có thể tháo khẩu trang không? Hôm nay được quen hai người bạn Trung Quốc, ta rất vui. Mà ta đã test PCR, đảm bảo không có virus nhé!”
“Ha ha, được thôi. Chốc nữa mình chụp chung vài tấm— được chụp với siêu sao quốc tế, để dành… mang ra khoe cũng oách chứ nhỉ?” Tần Vô Song cười, rồi gỡ khẩu trang.
Della nhìn thấy gương mặt Tần Vô Song, sững người giây lát. Vốn dĩ nàng đã thấy vóc dáng và khí chất của Tần không tệ; nào ngờ khi tháo khẩu trang, nhan sắc còn vượt quá dự liệu. Ngay cả khi đặt cạnh một ngôi sao quốc tế như mình, Tần Vô Song cũng chẳng kém là bao—một mỹ nhân phương Đông điển hình: khí chất uyển nhu, dáng ngọc thướt tha, thanh lệ thoát tục. Với những chàng trai chuộng vẻ thanh thuần, Tần Vô Song thậm chí còn hút mắt hơn cả Della.
“Tiểu tỉ tỉ, ngươi đẹp quá!”
“Đâu có, sao bằng Niếp Niếp được!” Tần Vô Song đáp.
Lúc này, Diệp Hàm cũng tháo khẩu trang.
Khoảnh khắc nhan sắc khiến người ta ngộp thở ấy lộ ra, bầu không khí bỗng như đóng băng. Cả Della, các vệ sĩ bên cạnh, quản lý nhà hàng, phục vụ… đều sững sờ. Vẻ đẹp của Diệp Hàm đè bẹp cả khí trường của một siêu sao quốc tế. Nàng như tiên nữ bước ra từ cõi cổ phong: lúc tĩnh tựa kiều hoa soi nước, lúc động như liễu thướt tha trước gió; thoáng như trăng xanh trên đỉnh mây, nhẹ bẫng như tuyết bay trong gió. Khí chất mờ ảo như vân, phảng phất Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm— không nhiễm bụi trần.
“Ôi trời ơi… tiểu tỉ tỉ, ngươi đẹp quá mức tưởng tượng! Từ trước đến giờ ta chưa gặp cô gái Trung Quốc nào đẹp đến thế— đẹp nhất ta từng thấy, không có người thứ hai!” Della thành thật thốt lên.
Lời khen ấy không hề xã giao. Trong vai một siêu sao quốc tế, Della từng tiếp xúc vô số nghệ sĩ phương Đông: đỉnh lưu hoa đán, diva, quý cô quốc tế; thậm chí còn làm huấn luyện viên nhóm nữ. Mỹ nhân Trung Hoa nàng đã gặp quá nhiều. Vậy mà trong tình thế này vẫn bị nhan sắc và khí chất của Diệp Hàm làm cho choáng váng—đủ nói lên tất cả.
“Tiểu tỉ tỉ,” Della quay sang cô môi giới đi cùng, “ không biết ngươi có hứng thú ký với Hollywood không? Nếu muốn, ta có thể giới thiệu. Với điều kiện của ngươi, trở thành một siêu sao quốc tế kế tiếp— không phải không thể!”
“Không cần đâu, ta không mấy hứng thú làm minh tinh.” Diệp Hàm cười nhã nhặn.
Vị cô môi giới liền lên tiếng: “Phu nhân, mong cô cân nhắc kỹ. Cơ hội rất hiếm. Đây là danh thiếp của tôi; cô có thể tra cứu, trong giới—kể cả ở quy mô toàn cầu— tôi cũng là top đầu những người môi giới.”
“Xin lỗi, tôi vẫn không hứng thú.” Diệp Hàm vẫn khéo léo từ chối, không hề do dự.
“Vậy… thật đáng tiếc.” Cô môi giới lắc đầu thở dài. Điều kiện như thế, bỏ qua thì tiếc thật. Nhưng đã là môi giới hàng đầu thế giới, nàng ta cũng có ngạo khí của mình.
________________________________________
Thời gian trôi chừng ba phút.
Trần Viễn dường như vẫn đắm chìm. Anh khép hờ mắt, khẽ vuốt lên phím đàn. Cảm giác thân thuộc ấy đã ăn sâu vào xương tủy. Mọi nốt đều thuộc như lòng bàn tay. Lúc này, trong mắt anh, dương cầm không còn chỉ là một nhạc cụ, mà là bằng hữu đã ở cạnh suốt trăm năm— người cầm hợp nhất. Anh muốn mỗi nốt đều hiện ra đúng cách anh muốn, sắp xếp, tổ hợp, phơi bày trước thế gian.
Nốt đầu tiên vang lên.
Khí chất trên người Trần Viễn thoắt hóa nhã. Hào quang của anh không thể bị lãng quên. Như một vị vương tử bấy lâu ẩn mình, phút chốc lộ rõ thân phận—quang mang vạn trượng, quét ngang thế gian. Hào kiệt vô địch nhân gian, cô độc giữa anh hùng.
Ngón tay anh hóa thành tàn ảnh trên phím đàn—tốc độ nhanh khó tin. Âm sắc tuôn chảy như Cao Sơn Lưu Thủy, cuồn cuộn miên man bất tuyệt. Khí cốt anh hùng, tình trường nhi nữ, khoái ý ân cừu, sát phạt giang hồ—tất cả đều hiện trong tiếng đàn. Một dòng hào hùng vạn trượng bốc lên, cảm hóa từng người đang có mặt. Âm luật như bục nổ, khiến người ta phấn khích đến tột cùng.
Tài nghệ dương cầm của Trần Viễn bùng nổ ở mức phóng đại. Tốc độ đánh gần như gấp ba các bậc đại sư thế giới, mà vẫn giữ mỗi nốt rõ thanh—cấp bậc rành rẽ.
Nói cho ngay, âm sắc dương cầm vốn thiên về tao nhã, khả năng kéo cảm xúc có hạn, thậm chí thua đàn nhị ở khoản khuấy động lòng người—đó là rào cản thuộc tính của nhạc cụ, điều mà mọi nghệ sĩ dương cầm đều không thể phá vỡ.
Nhưng giây phút này, rào cản ấy đã bị Trần Viễn phá tan. Anh vượt qua giới hạn của nhạc cụ, trình bày một thứ âm nhạc không thuộc về nhân gian—thấm vào linh hồn, chấn động cõi lòng.
Mọi người đứng hình trong cơn chấn động. Trợn mắt há mồm.
“Quá đã tai! Ta chưa từng nghe khúc dương cầm nào hay đến thế!”
“Rực lửa! Bùng nổ! Không còn lời nào tả nổi!”
“Đây mới là đại sư! Ta gảy dương cầm hai mươi năm, giờ mới thấy mình … chưa học nổi bước đi!”
— Nghệ sĩ dương cầm của khách sạn xúc động thốt lên.
“Đây là… diễn tấu cấp độ linh hồn? Là cảnh giới mà thầy Brian theo đuổi cả đời ư?” Della Hathaway thoáng nghiêm mắt. Nàng nhớ tới một đại sư dương cầm đức cao vọng trọng ở Mỹ, được tôn là “Cha đẻ của thế giới dương cầm”. Ngay cả nhân vật ấy còn chưa chạm tới cảnh giới này. Hôm nay, nàng đã tận mắt chứng kiến.