Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 717: Ta thấy cô nói rất có lý

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Là thế này, lão bản,” Tần Khả Ngôn chậm rãi mở lời, “ tôi cảm thấy tình hình phát triển hiện tại của công ty đang ì ạch, thậm chí có dấu hiệu tụt lùi. Cơ cấu thì phình to một cách khó tả, liên tiếp ba năm hao tổn. Muốn phá vỡ cục diện bế tắc, Cự Tinh chỉ còn cách đóng vai ‘tráng sĩ chặt tay’—những phần phình mỡ, rườm rà thì cắt phăng một nhát!”

“Ngoài ra phải đập bỏ lối phát triển cũ, đưa văn hóa của chúng ta lan tỏa ra nước ngoài, thẩm thấu vào các quốc gia, tạo ảnh hưởng văn hóa toàn cầu. Ví như Marvel của Mỹ, idol Hàn, hay văn hóa nhị thứ nguyên của Nhật—đều tạo ảnh hưởng trên phạm vi thế giới.”

“Công ty chúng ta phải tự tay chế tạo những series điện ảnh hot toàn cầu, đồng thời đẩy mạnh công nghiệp văn hóa giải trí ra toàn thế giới!”

“Mặt khác, về rạp chiếu phim, tôi cho rằng nên tăng cường đầu tư, tốt nhất là thu mua hệ thống rạp Thiên Đạt, xây dựng thành một ‘kỳ lân’ của ngành.”

“Đem quốc phong và các yếu tố phương Đông chuyển tải ra toàn cầu— tôi tin rất có cửa, thậm chí có thể dẫn dắt xu hướng!”

Nói liền một mạch, Tần Khả Ngôn vẽ ra trước mặt Trần Viễn một đại lộ thênh thang, một bản quy hoạch hoành tráng. Nhưng chỉ cần có chút hiểu biết ngành là biết ngay: nghe thì hào nhoáng, chứ khó khả thi.

Trước hết, xét từ góc độ rạp chiếu: hiện nay nguồn cung nhiều hơn cầu. Không ít phim hot, tên tuổi lớn, mà tỷ lệ lấp đầy vẫn chưa tới 50%, thậm chí dưới 30%. Nếu không bám lưng tổ hợp thương mại để có lưu lượng người qua lại, mở rạp rất dễ lỗ chỏng gọng.

Còn chuyện “xuất khẩu văn hóa” như Mỹ, Hàn, Nhật— người ta có nội lực riêng; không phải cứ nói là làm.

Trong bối cảnh ấy, Tần Khả Ngôn lại đề nghị thu mua Thiên Đạt… đúng là kiểu nhiều tiền không biết đốt vào đâu.

“Rất tốt, ta thấy cô nói rất có lý!” — Trần Viễn gật đầu ngay. “Xem ra ta chọn cô làm Tổng giám đốc quả là sáng suốt. Tần tổng, ta tin cô. Cô cần bao nhiêu tiền, ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ!”

“Ơ…?” Tần Khả Ngôn sững sờ. Ngoài choáng váng vẫn là choáng váng! Nàng không ngờ Trần Viễn lại tán đồng đến vậy. Vừa rồi chính nàng còn lo lời nói hơi quá, lộ vẻ dụ dỗ. Định bụng sẽ nói khéo, đi vòng, chuẩn bị nhiều phương án, tiến từng bước. Ai ngờ… lại gật đầu cái rụp?

Là mình hồ đồ, hay hắn hồ đồ?

“Lão bản, thực ra những điều tôi nói mang màu lý tưởng rất đậm. Đưa vào thực thi sẽ cực kỳ khó. Hơn nữa, nếu tùy tiện c.h.é.m bỏ các bộ phận cồng kềnh, có thể khiến tập đoàn rung lắc!”

“Không sao. Cứ mạnh dạn làm. Ta đã chọn cô làm Tổng giám đốc tức là đã đặt niềm tin. Cô nắm toàn bộ quyền nhân sự, bổ nhiệm—bãi miễn tùy ý!”

“Giờ thì, cho ta số tài khoản cá nhân của cô.”

“…Vâng, lão bản!” Không hiểu Trần Viễn lấy tài khoản cá nhân để làm gì, nhưng Tần Khả Ngôn vẫn gửi ngay, tiện thể thêm WeChat để sau này liên hệ công việc.

Keng!

Điện thoại Tần Khả Ngôn rung lên:

“Keng! Tài khoản Citibank của bạn vừa nhận: 100000000000.”

Đôi mắt nàng trợn tròn, suýt quỵ ngay tại chỗ. Nhẩm đếm mấy con số ở cuối…

“Đây là… 100 tỷ?”

“Lão bản, cái này …”

Cứng họng. Há hốc. Chết lặng. Trần Viễn thế mà tiện tay chuyển cho nàng 100 tỷ?

“Không phải cô muốn thu mua Thiên Đạt sao? Ngày mai, sau họp Hội đồng quản trị, có thể trực tiếp khởi động kế hoạch.”

“Cái này … nhanh quá rồi chứ?” Đúng là Yên tổng làm việc như sấm rền gió cuốn— nói là làm, không chần chừ lấy một giây!

100 tỷ to như núi, mà chuyển thẳng vào tài khoản cá nhân cô. Không sợ cô ôm tiền bỏ trốn ư?

“ Nhưng … chẳng phải chúng ta cần trình kế hoạch ra Hội đồng quản trị, thảo luận chi tiết ư? Nhỡ có cổ đông không đồng ý…”

“Không đồng ý thì đá ra. Ai không đồng ý, mua lại cổ phần theo giá thị trường là xong. Còn phải để ta dạy à?”

“Ực…” Tần Khả Ngôn ngẩn người! Chưa từng thấy lão bản nào ngang tàng tới mức này. Động một chút là bảo đá cổ đông? Biết rằng cổ đông ngoài chuyện cùng kiếm tiền còn là để chia sẻ rủi ro. Đá hết đi là ôm hết rủi ro vào người! Một khi dự án sụp, tổn thất khó mà đo đếm!

“Được rồi, tôi hiểu phải làm thế nào.”

Bình thường, chỉ riêng một dự án mười mấy tỷ là đã phải họp lên họp xuống, bảy tám kỳ đại hội cổ đông, đủ tỷ lệ tán thành mới thông qua. Đợi tiền về tài khoản, quy trình vận hành, có khi ba—năm tháng, thậm chí cả năm.

Còn Trần Viễn? Một giây quyết định, một giây tiền vào tài khoản. Làm ngay. Hiệu suất này, nhanh hơn một nghìn lần cũng không ngoa.

“Yên tổng quả nhiên hào phóng—bảo sao Nguyệt Lăng Sương lại rời bỏ thiếu gia.”

“Với phong cách làm việc như thế, bất cứ thuộc hạ nào cũng sẽ thấy sướng như mơ.”

“Tiền không thiếu, cần bao nhiêu cho bấy nhiêu; lại còn được trọng dụng tuyệt đối, nắm quyền chi phối trăm tỷ—cảm giác này trước giờ tôi chưa từng có!”

“Thiếu gia** cũng coi trọng tôi **, nhưng rốt cuộc tôi chỉ là thư ký; nhiều việc trọng yếu vẫn phải báo cáo nhanh và xin ý, tôi không có quyền tự quyết…”

“…Tuy vậy …” Tần Khả Ngôn khẽ lắc đầu. Trong khoảnh khắc, lòng nàng như có một gợn d.a.o động, nhưng lập tức bình phục. Được huấn luyện chuyên nghiệp, nàng không dễ lung lay bởi vài thứ mê hoặc.

“Trần Viễn ngây thơ thế đấy! Lần này, ta sẽ hố cho hắn không còn mảnh vải! Rồi sẽ đến lúc vì sơ suất mà trả giá đắt!” — Ý nghĩ lóe lên rồi tắt. Còn chuyện ôm 100 tỷ mà cao chạy xa bay, nàng không dám. Khoản ấy quá khổng lồ; Trần Viễn đã dám chuyển dễ dàng như vậy, tức là chắc chắn có cách chặn đường. Lời đồn nói sau lưng hắn là thế lực đáng sợ; nếu dám ôm tiền bỏ trốn, e là bay màu khỏi thế gian chỉ trong chốc lát.

Nghĩ vậy, Tần Khả Ngôn càng nghiêng về việc không nên để Lý Gia Mộc tiếp tục đối đầu với Yên tổng. Khoảng cách thực lực là quá xa!

“Được rồi, cô ra ngoài đi.” — Trần Viễn phất tay.

“Vâng, lão bản.”

Tần Khả Ngôn vừa bước ra thì gặp Nguyệt Lăng Sương đang đứng chờ. Bốn mắt nhìn nhau, không khí như có mùi thuốc súng.

“Nguyệt tổng đợi tôi sao?” — Giọng Tần Khả Ngôn không hề kiêng nể.

“Cứ cho là vậy.” — Nguyệt Lăng Sương điềm nhiên. “ Tôi biết cô không dễ phản bội Lý gia, ngày trước tôi cũng thế. Nhưng tôi muốn nhắc cô một câu: đừng làm chuyện dại dột. Thực lực của lão bản vượt xa tưởng tượng của cô.”

“Toàn bộ Lý thị tài phiệt, trong mắt lão bản, không đáng nhắc. Chẳng bao lâu nữa Lý gia sẽ sụp. Bất kể cô quy thuận thật lòng hay giả vờ theo, tốt nhất đừng giở trò. Mấy trò mờ ám ấy, trong mắt lão bản, không đáng một xu.”

“Tự lo lấy thân.” — Nguyệt Lăng Sương vỗ nhẹ vai Tần Khả Ngôn, rồi quay lưng rời đi.

Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 717: Ta thấy cô nói rất có lý