Toàn thân hắn thương tích, bị một đoàn hắc khí khống chế, động cũng chẳng động nổi.
Thấy ta đến, hắn muốn nói gì, song đã chẳng còn sức mở miệng.
Ta bước lên, hắc khí liền cất tiếng:
“Lại thêm một kẻ đến nạp mạng.”
Ta cười lạnh:
“Chưa chắc.”
“Đến cả Chiến Thần các ngươi còn chẳng thắng nổi ta, ngươi dựa vào đâu?”
“Dựa vào ta—kẻ non trẻ, gan trời không sợ hổ dữ!”
Ta tung mình lên cao, từ thức hải rút ra niệm lực, hóa thành trường kiếm, c.h.é.m thẳng vào hắc khí.
“Lấy niệm hóa kiếm? Ngươi rốt cuộc là ai!”
“Ta ư? Chỉ là thượng thần Thanh Tang mới phi thăng mà thôi!”
Ta cùng hắc khí kịch đấu, hắn càng lúc càng lui.
Mà lạ thay, càng đánh pháp lực ta càng tăng, dường như đang hấp thu lực của kẻ khác.
Không, chẳng phải “dường như”—mà là thật sự!
Trên thân ta tỏa ra lam quang, ta vô thức cúi nhìn, chỉ thấy toàn thân Thương Húc cũng phát ra ánh lam, cuồn cuộn chảy về phía ta.
Ta—đang hút thần lực của Thương Húc!
7.
Thấy ta lơ đãng, đoàn hắc khí kia nhân cơ hội thoát ra. Khi bỏ chạy, dường như nó phát hiện điều gì, còn bật thốt:
“Thì ra là ngươi! Ngươi vẫn còn sống!”
Ta toan đuổi theo, nhưng nó chạy quá nhanh, chớp mắt đã biến mất không tung tích. Bất đắc dĩ, ta đành trước tiên cứu Thương Húc mang về.
Thương thế của Thương Húc quá nặng, cần tĩnh dưỡng lâu dài. Ta đem cả t.h.i t.h.ể ma thú trở về, lại tâu rõ chuyện Nam Hải cho Thiên Đế nghe. Thiên Đế khen ta xử trí thỏa đáng, còn lệnh người đi dò tra nguồn gốc hắc khí ấy.
Được khen ngợi, ta hớn hở quay về, ôm giấc ngủ say sưa.
Nào ngờ vừa tỉnh dậy, trời đất như sụp xuống.
Bởi vì ta cõng Thương Húc trở về, trên thiên giới liền lưu truyền vô số thoại bản về ta cùng hắn. Tư Mệnh thậm chí còn bịa đặt, chép rằng ta với Chiến thần ham trò kích thích, kết quả làm hắn bị thương.
Thế là chư vị tiên hữu đều tin là thật, vừa sáng sớm đã lũ lượt tìm đến hỏi han, ánh mắt nhìn ta chẳng còn thuần khiết nữa. Tức đến mức ta chỉ muốn vác kiếm sang đập nát Tư Mệnh điện.
Nhưng ta không đi. Bởi Thương Húc muốn gặp ta.
Khi theo tiểu binh truyền tin đến chỗ hắn, bên cạnh lại có đám tiên hữu lộ nụ cười mờ ám. Ta muốn giải thích, song chẳng ai thèm nghe. Trong mắt họ, lời đồn của Tư Mệnh còn đáng tin hơn đương sự như ta!
Gặp được Thương Húc, ta thấy toàn thân hắn quấn đầy băng vải, từng luồng hắc khí rỉ ra từ vết thương, trông thảm trọng vô cùng.
“Thương thế của đại nhân vẫn chưa khá hơn sao?”
Ta vừa mở miệng liền thấy mình lỡ lời. Nhìn qua đã rõ hắn chưa khỏi, ta còn hỏi gì câu vô nghĩa ấy!
Ta nghĩ hắn thế nào cũng mỉa mai ta một phen, nào ngờ không. Hắn chỉ đỏ mặt, song lời lẽ lại dứt khoát:
“Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
“Hử?”
“Hôm đó ở Nam Hải, ta tuy không thể cất lời, nhưng cảnh ngươi giao chiến cùng hắc khí ta đều thấy rõ. Ngươi rất mạnh. Thứ mà ta không địch nổi, ngươi chỉ mấy chiêu đã trói được. Nếu chẳng phải vì ngươi lo cho ta mà ngoái nhìn một khắc, nó cũng không thừa cơ thoát được. Ngươi hoàn toàn xứng đáng danh hiệu Thượng thần, trước kia là ta thiển cận!”
Ơ kìa huynh, huynh độ lượng thế này, lại khiến ta hóa ra nhỏ nhen mất rồi!
“Đều chỉ là chuyện nhỏ, những hiểu lầm trước kia, xin xem như gió thoảng mây tan.”
Ta lỡ buột miệng, trông chẳng khác nào ta đang cao thượng lắm.
Thấy ta thản nhiên như thế, mặt Thương Húc càng đỏ hơn.
“Ta từng hiểu lầm ngươi đến vậy, còn ép ngươi trước mặt Thiên Đế phải bỏ ngôi Thượng thần. Vậy mà ngươi không hề để tâm, trong lúc nguy nan còn nghĩ đến sự an nguy của ta.”
Hắn càng nói mặt càng đỏ. Căn cứ theo kinh nghiệm ta đọc thoại bản của Tư Mệnh bao năm nay… hình như hắn đang tự mình diễn trò tình cảm với ta!
“Ngươi có phải đã đọc thoại bản của Tư Mệnh không?”
Theo sự hiểu biết nông cạn của ta về vị Chiến thần này, hắn tuyệt đối không thể tự nghĩ ra lời lẽ ngọt ngào đến vậy. Nhất định là trộm đọc thoại bản rồi!
Ta vừa hỏi, hắn liền im lặng. Chỉ có ánh mắt thoáng liếc về phía gối đầu.
Chỉ một cái liếc ấy, ta lập tức nhận ra, nơi mép gối ló ra một góc sách quen thuộc — chẳng phải chính là thoại bản của Tư Mệnh sao!
Lại còn đúng cái ta ghét nhất: kể ta thầm thương Chiến thần bao năm, cam nguyện hạ phàm chịu kiếp nạn, bày đủ cách dây dưa với hắn, thứ văn chương si tình sến súa ấy!
Sao ta lại nhận ra nhanh thế ư? Đơn giản vì thoại bản của Tư Mệnh, quyển nào ta cũng từng đọc. Quyển này lại bán chạy nhất, còn là loại “tình sâu khó dứt”, bìa đỏ thẫm khác hẳn các bản khác. Trên bìa còn có tranh do Họa Tiên đích thân vẽ.
Cho nên chỉ lóe lên một góc, ta liền biết ngay.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng hơn cả m.ô.n.g khỉ của Thương Húc, ta hiểu ra: hắn thật sự tin lời thoại bản kia.
Hắn tưởng rằng ta đối với hắn đã sớm tình căn khắc cốt, mọi hành động đều bởi yêu thương mà ra!
Ta muốn mở miệng giải thích, nhưng lời còn chưa thốt, đã bị cắt ngang…
8.
Đến giờ thay thuốc cho Thượng thần Thương Húc, y tiên bước vào, vừa băng bó vừa chau mày nhìn vết thương.
Ta hỏi:
“Y tiên, thương thế của Chiến thần, chẳng lẽ khó trị đến vậy sao?”
Y tiên gật đầu:
“Vết thương này bị một luồng hắc khí quấn chặt, chẳng thể xua đi, cũng chẳng rút ra được, thành ra vết thương mãi không liền miệng. Nếu không nhờ Chiến thần có thân thể thượng thần, e rằng m.á.u đã sớm chảy cạn mà mất mạng.”
Nghe đến đó, ta không kìm được bước lên một bước:
“Hay là để ta thử xem?”
Chính ta cũng chẳng hiểu vì sao lại tin mình có thể làm được, nhưng trong thẳm sâu có một tiếng nói cứ thôi thúc: ta có thể đối phó với luồng hắc khí này.
Ta đưa tay, tụ lực thần nguyên, đặt lên vết thương Thương Húc. Chỉ trong chốc lát, hắc khí trên miệng thương liền tan biến sạch.
Y tiên vô cùng kinh ngạc:
“Ngươi… làm thế nào vậy?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, bỗng thấy trên thân Thương Húc lại phát ra ánh sáng lam, ngưng thành một đạo quang tuyến nối thẳng đến ta.
Trời ạ, ta lại đang hút thần lực của Thương Húc!
May thay, y tiên cùng hắn đều không phát giác, ta lập tức hoảng hốt xoay người, chạy thẳng ra ngoài.
Thương Húc nhìn theo bóng dáng ta, chỉ ngỡ rằng ta vì e thẹn mà lảng tránh. Từ sau khi trở về từ Nam Hải, trong lòng hắn vẫn canh cánh một việc: tại sao giữa lúc chiến trận nguy cấp, ta còn ngoái đầu nhìn hắn? Nghĩ mãi cũng không thông, cho đến khi phó tướng nhắc rằng gần đây thiên giới lưu hành thoại bản, có lẽ trong đó sẽ tìm được đáp án.
Thế là hắn sai người mua về bộ thoại bản nổi danh nhất thiên giới. Nào ngờ vừa lật ra xem, hắn liền giật mình.