Thì ra, A Tang là đem lòng thương hắn!
Chẳng trách mỗi lần lịch kiếp đều cùng hắn đồng hành, chẳng trách khi sinh tử cận kề vẫn liều mình cứu hắn, chẳng trách cả trong giây phút hiểm nguy vẫn dõi theo hắn không rời.
Khoảnh khắc ấy, Thương Húc bỗng sáng tỏ.
Nếu nàng đã coi trọng mình đến thế, thì đáp lại một phen, cũng chẳng có gì không thể.
-----------------
Mà ta lại chẳng hay biết trong đầu hắn đã nảy sinh những gì. Điều duy nhất ta biết là — bản thân có vấn đề.
Thần lực của ta mỗi ngày một cường thịnh, nhưng lại giống như không phải do ta tự rèn luyện, mà nhờ hút lấy sức mạnh từ nơi khác.
Ta không rõ mình rốt cuộc đang hấp thụ loại lực lượng nào, chỉ biết rằng mỗi khi vận dụng thần lực, liền đồng thời hút lấy thần lực của Thương Húc. Và ngoài ta ra, không ai nhìn thấy điều đó.
Ban đầu, ta còn nghĩ rằng hôm ấy hắn bị trọng thương, nên chẳng nhớ đến chuyện này. Nhưng nay ánh lam quang kia lại một lần nữa nhập vào thân thể ta, y tiên và Thương Húc vẫn chẳng hay biết, chỉ có ta thấy rõ.
Đến lúc ấy ta mới xác định, ngày đó Thương Húc hoàn toàn không biết ta đang hút lấy thần lực của hắn.
Từ nay về sau, e rằng ta phải tìm cách tránh xa hắn thôi.
Song, càng sợ lại càng khó thoát. Sau khi bình phục, Thương Húc ngày nào cũng đến chặn trước cửa, bày đủ trò để lấy lòng ta.
Hắn đã tin lời trong thoại bản của Tư Mệnh, cứ ngỡ ta thầm mến hắn.
“Theo đuổi vốn là chuyện của nam nhân. Ta hiểu rõ tâm ý của nàng, chỉ là nữ tử thường thẹn thùng, không dễ nói ra. Ta đều biết cả. Nàng đã theo đuổi ta bao kiếp, giờ cũng nên để ta theo đuổi nàng rồi.”
Một hơi, hắn nói liền mạch, chẳng cần thở.
Ta vốn định cự tuyệt, nhưng mỗi lần hắn đến đều mang theo món ăn ngon, đồ chơi hay, lại có cả thoại bản quý hiếm ta hằng mơ ước.
Hắn còn chịu khó hỏi thăm các tiên hữu xem ta thích gì. Thoại bản hắn tặng là bản điển tàng mà ta cầu Tư Mệnh mãi không được. Quả trái cây kia là món mùa Thu giới hạn của Thần trù, mỗi mùa chỉ bán trăm phần, ta chẳng bao giờ kịp mua, chỉ đành trơ mắt nhìn người khác thưởng thức.
Rốt cuộc, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa tròn trăm tuổi, trước những thứ ấy, nào có thể làm ngơ.
Vì thế, ta miễn cưỡng gật đầu nhận lời.
Ta giật lấy đồ trong tay hắn:
“Sau này nếu đã theo ta, những thứ này không thể thiếu. Món quả mùa Thu giới hạn của Thần trù, rượu tiên quý hiếm mỗi năm của Tửu thần, thoại bản điển tàng của Tư Mệnh — ta đều muốn có!”
“Được!” – Thương Húc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Trước đây ta chưa từng nhận ra, thì ra lúc hắn không mang bộ mặt băng lạnh, dung mạo ấy lại tuấn mỹ đến thế. Quả thật xứng đáng là một trong ba mỹ nam tử đứng đầu thiên giới!
9
Ta cùng Thương Húc kết thành tình lữ.
Không còn cách nào khác, hắn cho ta quá nhiều. Ta vốn chỉ như hài đồng, nào đủ sức chống lại cám dỗ ấy.
Hơn nữa, ta dần nhận ra Thương Húc quả là một ái lữ tốt. Hắn sẽ mang đến mỹ thực linh tửu, sẽ bầu bạn cùng ta vui chơi tiêu dao, việc gì cũng có hồi đáp.
Chư tiên trong thiên giới nhiều kẻ ngưỡng mộ, bảo rằng không ngờ Chiến Thần băng lãnh thường ngày, khi lâm vào tình ái lại nhu hòa đến vậy. Ta nghe mà ngượng ngập vô cùng.
Về việc ta hấp thu thần lực của hắn, ta từng nghĩ: chỉ khi vận dụng pháp lực mới vô thức hút lấy, vậy thì về sau chẳng cần vận công, há chẳng phải sẽ không còn hút thần lực của hắn ư? Huống chi nay là thời thái bình, nào cần ta xuất thủ.
Chỉ tiếc, lời ta tự an ủi hóa thành điềm gở.
Người Thiên Đế sai đi Nam Hải tra xét đã hồi cung, báo rằng đoàn hắc khí kia chính là Thượng Cổ Hỗn Độn.
Hỗn Độn, là tồn tại có thể nuốt trọn thiên địa.
Thuở thượng cổ, Hỗn Độn từng muốn diệt sạch vạn linh, khiến thế gian chỉ còn một mảnh hư vô. Là Thủy Tổ lấy thân huyết làm tế, một mình phong ấn Hỗn Độn.
Ngài là vị Chân Thần đầu tiên của thời thượng cổ, cũng là vị cuối cùng.
Từ đó, thế gian chẳng còn thần thượng cổ.
Nay Hỗn Độn tái hiện nhân gian, lần trước chỉ là một phân thân, lần này phong ấn đã vỡ, bắt đầu nuốt chửng muôn vật.
Đây không chỉ là kiếp nạn thiên giới, mà là kiếp nạn của cả tam giới.
Nếu Hỗn Độn cắn nuốt hết thảy, tam giới sẽ không còn tồn tại.
Chư thần thiên giới đồng loạt chuẩn bị, đều lên trận đối kháng Hỗn Độn.
Người dẫn đầu, dĩ nhiên là Thương Húc.
Trước lúc xuất chinh, Thương Húc tìm ta:
“Lên chiến trường rồi, hãy nấp sau lưng ta.”
“Thương Húc, đừng quên rằng ta mạnh hơn ngươi. Huống chi, Hỗn Độn rốt cuộc muốn hủy diệt tam giới. Nếu chúng ta bại, chẳng một ai thoát khỏi.”
Thương Húc trầm mặc, thần sắc ảm đạm:
“Ta biết. Chỉ là… ta không muốn thấy nàng bị thương. Dẫu có chết, cũng phải để ta c.h.ế.t phía trước.”
Lời tình tự của Thương Húc thực vụng về, nhưng ta nhìn ra hắn thật tâm.
Ta nghĩ, lần này ta đã thực sự động tình.
Không phải bởi rượu thịt hay thoại bản, mà là ái tình chân thật.
Bởi ta cảm nhận được, Thương Húc toàn tâm yêu ta.
Ái tình trong thiên địa, chỉ có thể lấy chân tâm đổi chân tâm.
Thương Húc lấy chân tâm đãi ta, ta cũng nguyện lấy chân tâm đáp lại.
Đại chiến bắt đầu, chư thần đồng loạt ra trận, song đều chẳng chống nổi Hỗn Độn.
Thứ bị phong ấn năm xưa khác hẳn với đoàn hắc khí nhỏ bé ta từng thấy.
Nó nuốt hết thảy sinh cơ, nơi đi qua liền hóa thành hư vô.
Hỗn Độn phân thân thành vô số hắc khí, g.i.ế.c chóc cùng chư thần.
Ngày càng nhiều tiên nhân thiên giới chống không nổi, bị nuốt đến hồn phi phách tán.
Khi ta cùng hắc khí giao tranh, thoáng thấy Thương Húc nguy khốn, bản năng thúc ta lao tới cứu hắn.
Chính giây lát ấy, Hỗn Độn thừa cơ tìm ra sơ hở, từ phía sau đ.â.m xuyên thân thể ta.
“Thanh Tang!”
Thương Húc gào gọi, vội vã lao đến. Sau lưng hắn, một đoàn hắc khí khác cũng đang chực chờ xuyên phá hắn!
Ngay khoảnh khắc ấy, ta giương kiếm niệm lực trong tay, đ.â.m thẳng về phía Hỗn Độn.
Đoàn hắc khí lập tức tan thành mây khói.
Thương Húc kinh hãi nhìn ta:
“Nàng… không sao?”
Không những không sao, mà ký ức trong ta đều trở về.
Ta nhớ vì sao mình sở hữu thần lực cường đại đến vậy.
Ta nhớ vì sao có thể hấp thu thần lực của Thương Húc.
Ta nhớ rõ, ta rốt cuộc là ai!
Ta, chính là Chân Thần đầu tiên của thuở thượng cổ…Thủy Tổ!
10.
Năm ấy, sau khi ta phong ấn Hỗn Độn, nguyên thần kiệt quệ, liền rơi vào giấc ngủ dài.
Thân ngã vào vực sâu, thần lực tán loạn, hóa thành linh khí lưu chuyển khắp trời đất.
Nhật nguyệt dời xoay, thương hải tang điền.
Thân thể ta hóa núi, trở thành thần sơn chốn Thiên giới.