Ta Cùng Oan Gia Trời Sinh Một Đôi

Chương 6

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lại qua vạn năm, từ trong tiên sơn, ta lần nữa ngưng hình, thành tán tiên.

Pháp lực ta tinh tiến chẳng phải nhờ Thiên đạo ưu đãi, mà là bởi từng tia thần lực tiêu tán, dần dần hồi tụ về thân ta.

Mười ngày liền có thể phi thăng thượng thần, chẳng do cơ duyên, mà vốn dĩ ta đã là thượng thần.

Về phần ta hấp thu thần lực trên người Thương Húc, ấy là bởi thần lực kia vốn thuộc về ta.

Nghĩ đến đây, ta khẽ nhìn Thương Húc thật sâu.

Hắn chẳng rõ nguyên do, chỉ thấy quanh thân ta kim quang chiếu rọi bốn phương.

“Nàng… đây là sao?”

Không chỉ hắn, chư thần đều cảm thấy dị tượng, kể cả Hỗn Độn.

“Thủy Tổ! Ngươi rốt cuộc đã nhớ lại rồi!”

“Ngươi nhớ lại, sao lại chẳng sợ hãi?”

“Đáng lẽ ta phải sợ, nhưng từ khi biết ngươi cùng Thương Húc vướng tình ái, ta liền chẳng còn lo nữa.”

Hỗn Độn cất tiếng cười chói tai:

“Ngươi yêu hắn, ngươi lại thật sự yêu hắn!”

“Yêu thì yêu, ngươi cười nỗi gì!”

“Ta cười ngươi ngu muội! Ngươi đã yêu hắn thì không thể thắng ta. Hắn và tam giới, ngươi chỉ có thể chọn một.

Chọn hắn, thì để mặc ta thôn phệ thiên địa; chọn tam giới, hắn phải chết. Ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người ngươi yêu!”

Thương Húc mờ mịt chẳng hiểu, nghi hoặc nhìn ta.

Ta thở dài, giơ tay điểm nhẹ lên trán hắn:

“Thương Húc, ngươi nên nhớ lại.”

Thương Húc—vốn là kiếm của ta.

Một thanh thần kiếm do ta dùng tâm niệm mà hóa.

Theo ta tung hoành vô số trận chiến thượng cổ, g.i.ế.c chóc chẳng kể xiết.

Lần cuối cùng, sau khi ta phong ấn Hỗn Độn, nguyên thần trọng thương, m.á.u rơi xuống thân kiếm.

Thần lực tiêu tán ấy được Thương Húc hấp thu, nhờ đó mới hóa hình, trở thành Chiến thần Thiên giới.

Chỉ là sau khi hóa hình, hắn quên đi ký ức bản kiếm, chẳng hay biết thân phận thật sự.

Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ.

Muốn đánh bại Hỗn Độn, hắn tất phải trả thần lực lại cho ta.

Ta thu về trọn vẹn thần lực, mới có thể trở lại làm Thủy Tổ Chân Thần.

Còn hắn, sẽ biến trở lại một thanh kiếm.

“Ta nguyện tái hóa thành kiếm. Thanh Tang, tam giới trọng yếu hơn ta.”

Lời của hắn khiến Hỗn Độn càng thêm ngông cuồng:

“Thủy Tổ, g.i.ế.c ta đi! Đổi lấy vĩnh viễn ngươi mất người yêu, sống mãi trong thống khổ, ta cam lòng!”

Ta bật cười lạnh:

“Là ai nói với ngươi, ta chỉ có thể chọn một trong hai?”

“Thế gian vốn không có chuyện toàn vẹn, mà ta—cố tình muốn toàn vẹn!”

Ta vung tay, Thương Húc tức khắc hóa thành thần kiếm, thần lực hội tụ vào thân ta.

Nắm chặt Thương Húc trong tay, ta một kiếm c.h.é.m xuống!

Hỗn Độn bị phân thành hai mảnh.

Ta lại thêm một kiếm:

“Quả nhiên, phong ấn giữ ngươi không được, chi bằng hóa tro thành khói, hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không thể phục sinh!”

Thân Hỗn Độn tan rã, triệt để tiêu tán trong thiên địa.

Chư thần vui mừng, Thiên Đế tiến đến an ủi:

“Thủy Tổ thượng thần, Thương Húc vì thiên hạ sinh linh mà hy sinh, xin người nén bi thương.”

“Bi thương gì chứ?”

Ngay khoảnh khắc ấy, thần kiếm trong tay ta lại hóa thành nhân hình.

Thiên Đế cả kinh:

“Đây là… chuyện gì?”

“Chiến đã xong, ta liền đem thần lực trả lại cho Thương Húc.”

Hỗn Độn ngu dại, Thiên Đế cũng chẳng sáng suốt.

Ta lấy thần lực để chiến, xong lại trả về cho Thương Húc, hắn há chẳng trở lại sao?

Đã nói là ta có thể toàn vẹn đôi đường, chỉ tiếc Hỗn Độn không còn mắt để thấy.

Thiên Đế kinh hãi:

“Hóa ra còn có thể như vậy ư?”

“Tất nhiên. Chỉ là, không còn toàn bộ thần lực, ta chỉ là Thanh Tang, chẳng còn là Thủy Tổ.

Từ nay, thế gian không còn Thủy Tổ nữa.”

Ta cùng Thương Húc nhìn nhau mỉm cười.

Làm Thủy Tổ hay không chẳng quan trọng, quan trọng là— ta đã tìm được người cùng ta sánh vai một đời.

“Thương Húc, ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu chính mệnh kiếm của bản thân.”

“Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu chủ nhân của mình.”

“Đây gọi là—trời sinh một đôi!”

“ Đúng vậy, trời sinh một đôi.”

<Hoàn>

---------------------

Giới thiệu truyện tẻn tẻn tương tự: Gặp Lại Chàng Ở Kiếp Thứ Chín 

Vì lỡ ăn phải “quả nhân duyên” của Thượng thần Cẩn Tu, Nguyệt Lão phán một câu: “Ngươi phải quấn lấy hắn chín kiếp, đời đời khổ sở mà không được như ý.”

Kiếp thứ nhất, ta biến thành kế mẫu của hắn, trăm phương ngàn kế lấy lòng, hắn chỉ vì tránh điều tiếng liền xuất gia làm Phật tử.

Nửa đêm, ta gan lớn phá giới hắn, hắn không nói không rằng đập đầu c.h.ế.t ngay trước tượng Phật.

Từ đó, mỗi một kiếp hắn đều kiên trì bất khuất, còn ta – tiện tay rút đao c.h.é.m thẳng.

Dù sao còn tới chín kiếp để làm lại từ đầu mà!

Đến kiếp cuối cùng, ta dứt khoát xuống tóc, thành ni cô, buông hết hồng trần.

Ta Cùng Oan Gia Trời Sinh Một Đôi

Chương 6

Chương trước
Chương sau