Nói thật lòng nhé, nếu Chúa thực sự có tồn tại, thì cuối tuần chắc chắn là "sáng chế" đỉnh nhất của ông ấy luôn.
Với Lộ Hi Đồng, cuối tuần nghĩa là gì? Là nằm bẹp dí trong nhà, ngủ cho đã đời, chửi thầm mấy cuộc hẹn xã giao vô bổ, chẳng buồn đi đâu xa - đây là quy tắc sống mà cô nàng tôn sùng hết mực. Nên dù đã mở mắt, cô nàng vẫn cứ nằm lười nhác trong chăn ấm, một tay ôm điện thoại lướt bình luận sau bài đăng hôm qua, thậm chí chưa thèm rửa mặt đánh răng gì, cứ thế nằm ườn đến tận 10 giờ hơn.
Hôm qua đi nhậu lẩu với Chu Nguyệt Thần, Lộ Hi Đồng có chén vài ly, nên lúc về viết truyện đầu óc hơi phê phê.
Đầu tiên mọi thứ còn trôi chảy hơn cô nghĩ, nhưng đến đoạn Liễu Thư Bạch và Cố Trưng "tiến tới" thì não cô đơ luôn, chịu không biết viết kiểu gì.
Đầu óc cô trống hoác như mấy ngày trước. Não như miếng bọt biển khô queo, bóp mãi chẳng ra nổi giọt nước.
Không biết tại ly rượu kia làm cô xúc động quá hay sao, vì trước giờ cô viết kiểu: có cảm hứng thì viết nhiều, không thì viết ít. Vậy mà hôm qua, cô nàng cứ như con lừa cứng đầu, viết không ra nhưng cứ cố nhét gì đó vào trang giấy.
Thế là cái đoạn "chơi xe" nóng bỏng mung kia ra đời.
Sáng nay tỉnh dậy, đầu óc đã tỉnh táo, Lộ Hi Đồng cảm giác như mình vừa làm chuyện có lỗi vậy. Kiểu như... đoạn "chơi xe" này nó hơi có mùi "ép buộc kiểu bá đạo" một tí. Thực chất chỉ là thứ cô viết đại cho đủ số từ thôi.
Mấy thứ thế này... liệu có ai ưng không ta?
Sau khi chuẩn bị tinh thần kỹ càng, Lộ Hi Đồng mới dám mở web Thược Dược lên.
Trời ơi tin được không, khu bình luận bùng nổ, comment trực tiếp lên đến 99+ luôn.
Cô cứ tưởng mọi người sẽ chửi cho là đồ tác giả vô lương tâm, viết linh tinh phá hỏng nhân vật, ai ngờ toàn comment khen.
Thế này... gọi là "kích thích" quá mức phải không?
Nhưng giữa biển comment khen ngợi, vẫn có một giọng nói hơi khác biệt.
Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật: [Xe chạy nhanh quá, say xe rồi.]
Say xe cái gì chứ, đọc kiểu nào cũng chẳng thấy giống lời khen?
Chẳng lẽ ý người này là đoạn "chơi xe" mới nhất của cô làm họ buồn nôn?
Lộ Hi Đồng hơi bối rối. Cô biết là trong mắt đa số người, văn mạng chẳng phải kiệt tác văn học cao siêu gì đâu, chỉ là món ăn tinh thần khi rảnh rỗi thôi.
Nên khi thấy cả đống lời khen trong comment, dù cũng thấy vui trong lòng, cô cũng không quá bất ngờ. Dù sao thì, cô viết ra dù dở hay hay cũng là giải trí cho đám đông, cũng coi như thành công mà, phải không?
Nhưng cái comment mơ hồ của "Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật" làm tâm trạng Lộ Hi Đồng đang phấn khởi bỗng xì hơi như quả bóng bay, rớt đánh "phịch" xuống đất.
Đúng thật, với màn phóng xe tốc độ cao đêm qua, bản thân Lộ Hi Đồng cũng chẳng ưng ý lắm.
Cô chỉ đơn giản là hết cảm hứng nên bịp độc giả bằng một đoạn "thịt" dài hoằng. Đánh giá thì chỉ là nhiều đủ no, chứ chẳng phải ngon.
Quá trần trụi, thiếu mỹ cảm; lại còn cứng nhắc nữa, chẳng hợp tí nào với tâm trạng hai nhân vật lúc đó.
Dù trước giờ Lộ Hi Đồng cũng từng nhét nhiều cảnh nóng vào truyện theo kiểu riêng của web Thược Dược, nhưng mục đích chính vẫn là thể hiện tình cảm phát triển giữa nhân vật và những thay đổi tinh tế trong tâm trạng họ.
Nhưng đoạn "chơi xe" kia trong cốt truyện chẳng có tác dụng gì thực sự, chỉ đơn thuần là "thịt vì thịt" thôi.
Đúng kiểu mánh khóe để câu độc giả vậy.
Lộ Hi Đồng nhìn cái avatar xấu hoắc của "Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật", hơi nhíu mày: Độc giả ruột 6 năm này, chẳng lẽ đã thấy gì đó?
Cân nhắc từ ngữ, Lộ Hi Đồng trả lời: [Mời khách thắt dây an toàn cho chặt vào, cùng tận hưởng cuộc đua xe nào!]
Dù vậy, Lộ Hi Đồng vẫn thấy băn khoăn. Sau khi nằm trên giường lướt app xem mấy video ngắn một lúc, trong đầu vẫn cứ nghĩ mãi về comment của "Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật".
Hay là tự hỏi thẳng người đó một chút.
Mở Weibo, tìm thẳng đến cái avatar đầu ngỗng xấu hoắc đó, Lộ Hi Đồng hỏi luôn: [Chị em, muốn hỏi chút, comment của bạn hôm nay là ý gì vậy?]
Lộ Hi Đồng dán mắt vào màn hình mấy phút liền, nhưng chả thấy tăm hơi gì từ người đọc kia.
Kể ra, cô nàng lại nhận được tin nhắn từ Chu Nguyệt Thần.
Đại ma vương Chu Chu: [Dậy đi ông nội! Dậy đi dậy đi dậy điiiiii!]
Đại ma vương Chu Chu: [Ê Lộ Hi Đồng, không chịu dậy là mặt trời hôn mung cậu luôn đấy!]
Lộ Hi Đồng vẫn đang bận xoắn não về cái comment của "Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật" nên giả vờ ngáo ngơ, phớt lờ luôn màn phát điên của Chu Nguyệt Thần.
Chừng mười phút sau, Chu Nguyệt Thần tung một cái ảnh vào chat.
Đại ma vương Chu Chu: [Tả đại nhân ơi ~ chàng mải mê người mới quên béng tình xưa, đau lòng quá đi. Đại tác gia định đá thiếp, vợ hiền một lòng bên chàng lúc khốn khó này hả?]
Lộ Hi Đồng click vào ảnh và... ôi thôi, chính là ảnh chụp màn hình comment cô vừa trả lời "Túm lấy tác giả tàn nhẫn thúc giục cập nhật" trên web Thược Dược.
Rõ ràng là không thể giả vờ ngủ nữa rồi. Lộ Hi Đồng đành cắn răng trả lời: [Hiền thê muốn chỉ giáo gì nào?]
Đại ma vương Chu Chu: [Đi chơi đi, lát nữa ra ngoài nhé.]
Lộ Hi Đồng vừa định từ chối thì Chu Nguyệt Thần đã quăng ngay một quả b.o.m nguyên tử: [Hôm nay có thể gặp Liễu Thư Bạch ở phòng tập gym đấy.]
Nói đến Liễu Thư Bạch, thôi rồi, đây đúng là điểm yếu c.h.ế.c người của Lộ Hi Đồng luôn.
Thực ra lý do Lộ Hi Đồng viết một đoạn "đua xe" dài ngoằng, chính là vì cô chẳng còn hứng viết, mà vấn đề cơ bản như Chu Nguyệt Thần nói lúc nhậu lẩu, cô không làm sao tách Liễu Thư Bạch và gã đàn ông kia thành hai nhân vật riêng biệt được.
Khi gặp vấn đề mà trình độ hiện tại không xử lý nổi, tốt nhất là chấp nhận nó! Giảm thiểu thiệt hại càng nhiều càng tốt và chuẩn bị sẵn tâm lý!!