TÁI SINH TRONG MÙA LŨ, TÔI TỪ BỎ CHỒNG CON SỐNG VÌ MÌNH

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lũ lụt ập đến, con trai tôi là người đầu tiên leo lên chiếc bè cứu sinh duy nhất trong nhà.

Nó ném dây thừng về phía chồng tôi và Dương Thanh.

Cả hai người bọn họ không thèm để ý đến tôi vẫn còn chưa kịp lên bè, liền lập tức kéo dây lại.

Con trai nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn:

"Mẹ, xin lỗi. Chính vì mẹ mà dì Dương không thể lấy được bố. Mẹ cũng biết mà, con luôn thích dì Dương."

Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm khi tôi đang chìm dần trong dòng nước:

"Cũng tại cô cản trở chúng tôi. Lần này, coi như cô hy sinh vì tình yêu của chúng tôi đi. Yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ đốt ít tiền vàng cho cô để cảm ơn."

Những lời nói lạnh lùng đó cứ vang vọng bên tai, khiến mắt tôi nhòa đi.

Hận ý trong lòng tôi cũng dữ dội như con lũ lớn ngoài kia.

Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Ngoài phòng khách vang lên giọng con trai.

1.

"Dì Dương, dù dì chỉ là bảo mẫu trong nhà, nhưng con và bố đều xem dì như người nhà."

"Những việc dọn dẹp vặt vãnh này, dì đừng làm nữa. Để mẹ con làm là được. Bà ấy suốt ngày tập thể dục với học võ tán đả, mấy việc nặng nề này hợp với bà ấy hơn."

Dương Thanh cười dịu dàng, tay vẫn tiếp tục lau sàn:

"Làm sao được? Dì là bảo mẫu, sao có thể để mẹ con giúp làm việc được chứ?"

Con trai tôi cười lạnh một tiếng:

"Bà ta không xứng làm nữ chủ nhân trong nhà này. Đụng việc gì cũng không biết. Con không hiểu bố cưới bà ta làm gì. Dì Dương mới là người con mong được làm mẹ."

Khóe mắt Dương Thanh nhăn lại vì cười, miệng tuy từ chối nhưng ánh mắt lại lấp lánh vui mừng.

Chồng tôi quát nhẹ:

"Nhỏ tiếng thôi, mẹ con đang ngủ trong phòng, để bà ấy nghe thấy thì phiền phức lắm."

Con trai tôi càu nhàu:

"Sao không ly hôn sớm rồi cưới dì Dương nhỉ? Mẹ còn ở nhà ngày nào, nhà mình chẳng bao giờ được yên."

Nghe những lời này, tim tôi như bị d.a.o cứa từng nhát.

Tôi nhớ rất rõ, không lâu trước đây, tôi vì muốn con trai lớp 12 có thể tập trung ôn thi cuối cấp mà đã mua tài liệu và đăng ký lớp học thêm cho nó.

Thế nhưng, khi biết chuyện, nó chỉ tay vào mặt tôi mắng:

"Mẹ kiếp! Bà quản cái gì? Tôi học hành có cần bà lo à?!"

"Bà chỉ là một bà nội trợ vô dụng, tiền cũng không kiếm được, còn dám xen vào chuyện của tôi? Có tin tôi bảo bố ly hôn với bà không?!"

Ngay trước mặt tôi, nó xé nát đống tài liệu tôi mua.

Rồi mạnh tay ném cả xấp giấy vụn vào mặt tôi.

Giấy xé cắt rách cả trán tôi.

Tôi đang định cầm chổi dạy nó một trận thì chồng tôi – Trình Vận Nam – bước vào.

Anh ta giật lấy cây chổi trong tay tôi rồi mắng ngược lại:

"Có mỗi chuyện cỏn con thế mà cũng đánh con? Nó nói không đúng chắc?!"

Khi tôi nhất quyết dạy dỗ đứa con hỗn láo, Dương Thanh lại chạy đến ôm lấy nó:

"Trình Diêu còn nhỏ, nó không cố ý đâu. Tha cho nó một lần đi."

Con trai tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảm kích.

"Dì Dương vẫn là tốt nhất. Không như ai kia, bản thân thì chẳng làm nên trò trống gì, lại cứ thích nhồi nhét con đi thi. Có mà tự nhìn lại bản thân xem mình là cái gì."

Tôi tức đến nỗi muốn nghẹt thở, tát nó liên tiếp vài cái:

"Đây là cách mày nói chuyện với mẹ mày à?!" – lần đầu tiên trong đời, tôi nổi giận đến vậy.

Nó trừng mắt, mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn tôi đầy hận thù.

Dương Thanh đứng bên cạnh vờ như an ủi, nhưng tôi lại nhìn thấy nụ cười lóe lên nơi khóe môi cô ta.

Chồng tôi bảo vệ con trai, chẳng để ý đến mặt mũi tôi ra sao, dắt nó ra ngoài.

Tối đó, họ về nhà trong tình trạng say xỉn, tôi mới biết họ đi ăn nướng, uống bia.

Có lẽ từ giây phút đó, con trai tôi đã hoàn toàn căm ghét tôi.

Lần này, tôi bước ra khỏi phòng ngủ.

Trình Diêu – con trai tôi – lập tức ngậm miệng, ba cặp mắt cùng đổ dồn về phía tôi.

"Con làm xong bài tập rồi mới xem TV. Mẹ cũng biết bài tập nhiều, con mệt lắm rồi, không thể làm thêm mấy bài mẹ giao nữa đâu."

Tôi chỉ nhàn nhạt nói:

"Không sao. Từ giờ mẹ sẽ không quản chuyện học hành của con nữa."

Vì nó, tôi đã từ bỏ công việc lương cao, ở nhà làm nội trợ, lo cho nó từng li từng tí.

Tôi không mong con phải giỏi giang xuất sắc, chỉ mong nó hiểu chuyện, biết điều.

Nhưng kết quả lại không như ý muốn.

Lúc thi được điểm cao, nó khoe khoang là nhờ "gen tốt của bố" và "sự quan tâm dạy dỗ của dì Dương".

Lúc đánh nhau, nó lại nói là " mẹ dạy".

Mười mấy năm chăm sóc, đổi lại chỉ là một đứa con bất hiếu.

Dương Thanh vẫn cố vờ vịt xoa dịu.

Nhưng tôi biết rõ, bài tập của Trình Diêu phần lớn là cô ta làm hộ.

Bảo sao nó lại thích cô ta đến vậy.

Nếu cô ta là mẹ của nó, hẳn hai bố con sẽ sống sung sướng biết bao.

Kiếp trước, những lời độc địa của họ lúc tôi c.h.ế.t vẫn còn vang trong đầu.

Kiếp này, tôi sẽ để họ được toại nguyện với "tình yêu chân thành" ấy.

TÁI SINH TRONG MÙA LŨ, TÔI TỪ BỎ CHỒNG CON SỐNG VÌ MÌNH

1

Chương trước
Chương sau