2
“Thật không? Đừng hòng lừa tôi nữa.”
Trình Vận Nam cũng thêm mắm thêm muối:
“Thành tích của con không ổn định thật, nhưng ít ra nó vẫn là đứa biết điều. Em đừng rảnh rỗi sinh nông nổi mà dùng mấy chiêu trò như thế để ép con học.”
Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu Trình Vận Nam có thực sự là cha ruột của Trình Diêu không?
Tôi mặc kệ hai cha con, quay người đi vào phòng chứa đồ.
Mưa bên ngoài ngày càng to, có dấu hiệu ngập lụt.
Tôi tìm bè cứu sinh và dây thừng.
Rõ ràng đặt ở góc tường, giờ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tôi đành gom các vật dụng khẩn cấp: chứng minh thư, điện thoại, pin sạc, còi, máy ghi âm kiêm quay phim, ít đồ ăn, tất cả bỏ vào ba lô cứu hộ.
“Ầm!”
Một tiếng sét đinh tai nhức óc khiến tim tôi nhảy lên tận cổ.
Tôi sống ở tầng một, trong nhà bắt đầu ngập nước.
“Mau lấy cây lau nhà, nước vào rồi!”
“Cũng tại mẹ, mua toàn đồ vớ vẩn, giờ nước vào ướt hết, suốt ngày mua mua mua, có ích gì chứ?”
Hình như có gì đó bị ném mạnh xuống đất.
Khi tôi bước ra, thấy tấm ảnh gia đình rơi vỡ tan tành trên sàn, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Con trai tôi nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đi.
“Không phải lỗi của con, ai bảo mẹ không biết cất cho cẩn thận.”
Tôi thấy Trình Vận Nam cẩn thận ôm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đặt lên quầy như thể trân bảo.
Ánh mắt của Dương Thanh dán chặt vào cái hộp đó.
“Ủa, cái gì đây? Quà chồng mua tặng em à?”
Vừa cầm lên thì bị Trình Vận Nam giật phắt lại.
“Không phải cho em.”
“Không phải cho em thì cho ai?”
Anh ta khựng lại, rồi đem hộp đặt sang bên khác, giả vờ đi lau nhà.
Tôi vừa định bước tới thì con trai đã nhanh tay ôm lấy.
“Bố mua cho con đấy.” – rồi còn nháy mắt với bố.
“Mẹ chỉ muốn xem bên trong có gì thôi mà.”
Nó liếc tôi đầy cảnh giác:
“Bố mua cho con chứ không phải cho mẹ, mẹ quản gì?”
Lòng tôi trào lên linh cảm chẳng lành.
Thứ trong đó, rất có thể là Trình Vận Nam định đưa cho Dương Thanh.
Tôi nhất định phải lấy bằng được cái hộp này.
“Thôi, đừng xoắn mấy chuyện đó nữa. Trình Diêu, con vào phòng thu dọn đi.”
Trình Vận Nam ra hiệu bằng mắt, Trình Diêu liền ôm hộp chạy vào trong.
3
Nước ngày một dâng cao, dần ngập đến mắt cá chân.
“Không ổn rồi, nước lên nhanh quá, đừng dọn nữa, phải tìm cách rời khỏi đây.”
Trình Vận Nam lập tức lên tiếng, tỏ rõ sự phòng bị sẵn có.
“Dương Thanh, em về nhà coi có gì cần mang theo thì tranh thủ thu dọn.”
Anh ta còn không quên liếc Dương Thanh đầy ẩn ý.
Nhà cô ta ở ngay sát bên cạnh.
“Trời ơi, chồng em không có nhà, một mình em xoay không xuể, hai người qua giúp em một tay với.”
Trình Vận Nam vờ nhíu mày:
“Cũng được, dù gì em cũng chăm sóc nhà anh bấy lâu rồi. Con trai, qua nhà dì Dương phụ dọn đồ.”
Nhìn họ diễn kịch, tôi chủ động nói:
“Để tôi giúp một tay.”
“Không cần, em cứ ở nhà xem còn gì cần thu dọn. Bọn anh dọn xong sẽ về ngay.”
Sau khi ba người họ rời đi, tôi lật tìm mấy miếng mút xốp tặng kèm máy giặt, ôm chặt vào lòng.
Không có bè cứu sinh, thì giai đoạn đầu đành phải dùng nó để giữ mạng.
Quả đúng như tôi đoán — họ không quay lại.
Cũng chẳng hề gọi cho tôi lấy một cuộc.
Tôi đứng trên ban công, mở cửa sổ ra — mực nước đã ngang bằng với ban công.
Tôi lạnh lùng nhìn sang ban công nhà kế bên, thấy họ đang đẩy bè cứu sinh ra ngoài, khóe môi nhếch lên châm chọc.
Không ngờ bè cứu sinh của nhà mình lại được “di dời” sang nhà Dương Thanh.
Chắc chắn họ đã sớm biết sẽ có lũ, và đã lên kế hoạch để tôi c.h.ế.t chìm.
Giống hệt kiếp trước — con trai là người đầu tiên leo lên bè, nhanh chóng ném dây thừng xuống cho họ.
Chiếc bè bị nước cuốn đi vài mét.
Trình Vận Nam kéo Dương Thanh lên trước.
Đến lúc ra tay.
Tôi nối vài tấm ga giường lại, buộc một đầu vào người, đầu kia cột chặt vào tay nắm cửa ban công.
Quăng mút xốp xuống nước, tôi nằm lên đó, bám lấy lan can, bơi về phía bè cứu sinh.
“Mẹ?!” – Con trai tôi kinh hãi kêu lên, lông mày nhíu chặt.
Nó hoảng hốt quay sang Trình Vận Nam:
“Ba mau lên đi, đừng chần chừ nữa!”
Trình Vận Nam nhìn tôi một cái rồi lập tức nhảy xuống nước, nắm lấy dây thừng bơi về phía bè.
Tôi nhanh tay tóm lấy chân anh ta.
“Chồng ơi, em ở đây này.”
Những cú giãy mạnh mẽ, những cái đá điên cuồng — tất cả đều nói lên rõ ràng rằng anh ta muốn rũ bỏ tôi.
Nhưng tôi vẫn bấu chặt không buông, mắt lạnh như băng.
Muốn sống thì sống cùng, muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t chung.
Tôi biết, Trình Vận Nam không có can đảm c.h.ế.t cùng tôi.
Ga giường kéo căng đến cực hạn, tôi lập tức tháo dây thắt lưng, leo dọc theo chân anh ta lên, chạm được dây thừng, thở phào một hơi.
“Ba, mau trèo lên!”
Thấy tôi sắp vượt lên trước, Trình Diêu càng thêm lo lắng.
“Con trai, kéo ba lên!”
Hai người trên thuyền dốc sức kéo anh ta.
Mất điểm tựa bên kia, bè cứu sinh lập tức chao đảo như chiếc lá giữa dòng lũ.
“Giang Nhược Huyên, buông ra đi! Trong nhà chỉ cần một người sống là đủ rồi!”
“Anh định bỏ em?”
“Không phải! Nhưng em cứ bám thế này thì cả hai cũng chết! Em nghĩ cho con đi, nó không thể mất cả cha lẫn mẹ được!”
“Trình Vận Nam, lời thề hôn nhân là sống c.h.ế.t có nhau! Em yêu anh, không nỡ rời xa một mình!”
Trong lúc nói chuyện, tay anh ta sắp chạm tới thuyền, Trình Diêu cũng đang với tay ra.
Tôi biết, chỉ cần hai tay họ chạm nhau, tôi sẽ bị bỏ rơi ngay lập tức.
Giờ là lúc tự cứu mình.
Tôi nhanh chóng cầm lấy dây thừng quấn vào chân Trình Vận Nam, hét lên:
“Con ơi giữ chặt, chân ba bị dây thừng quấn rồi!”
Khoảnh khắc con trai sững lại, tôi mượn đà leo lên bè, giẫm lên vai Trình Vận Nam, bật mạnh một cú, lên thuyền thành công.
Hai ánh mắt đầy phẫn nộ và hối hận nhìn tôi, nhưng cũng chỉ còn cách quay lại kéo Trình Vận Nam — người vừa bị tôi đá văng mấy mét.
4
Cuối cùng, cả ba cũng lên được thuyền, ngồi thở hổn hển.
Dù dòng nước hung dữ, nhưng cảm giác vượt qua cửa tử vẫn khiến ai cũng nghẹn ngào.