Con trai tôi là người mở miệng trước, trách móc:
“Mẹ quá đáng thật! Sao có thể giẫm lên ba để lên thuyền? Nhỡ ba bị cuốn trôi thì sao?”
Nó vẫn ôm chặt chiếc hộp gỗ vào lòng.
Tôi liếc lạnh qua mặt nó:
“Xem ra con rất thương ba nhỉ. Còn mạng sống của mẹ, chẳng quan trọng?”
“Mẹ thôi đi, đừng soi mói nữa! Vô lý quá!”
“Soi mói? Vậy mẹ hỏi, sao lúc các người lên thuyền không gọi mẹ?”
Cả ba đồng loạt căng cứng.
Trình Diêu ấp úng:
“Mẹ, đừng nghĩ oan cho tụi con. Thật ra lên xong là định gọi mẹ rồi mà.”
Dương Thanh vội vàng đỡ lời:
“Thôi mà, ai cũng an toàn rồi, kiểm tra xem có ai bị thương không, nhiễm trùng là phiền to đấy.”
Hai người kia vừa soi người vừa len lén liếc nhìn tôi.
Trình Vận Nam cười gượng:
“Em không sao chứ?”
Một cơn sóng lớn ập tới, khiến thuyền rung lắc dữ dội.
“Mẹ, con sợ.” – Trình Diêu bò về phía tôi.
Tôi tinh mắt thấy trên quần jeans của nó thiếu một đinh tán kim loại.
Nó đang giấu gì đó trong tay.
Khi nó tới gần, tay bắt đầu mở ra.
Gió to, sóng lớn. Tôi giả vờ loạng choạng, đá mạnh vào n.g.ự.c nó.
“A!” – Nó ngã lăn ra sau, thuyền dập mạnh vào nước, tung tóe sóng lớn.
Nước bẩn tràn vào miệng, Trình Diêu ho sặc sụa.
Khi nước yên trở lại, tôi ra vẻ xót con:
“Con ơi, sao lại bò tới mẹ lúc nguy hiểm thế này? Nhỡ mẹ rơi xuống nước thì sao?”
Trình Vận Nam cau có:
“Thôi đi, con bị em đá ra nông nỗi này rồi mà còn nói vậy.”
“Em cũng chỉ vì lo cho con thôi, anh đừng soi mói như vậy.”
Cả ba im re, không dám nói gì.
Sóng lớn lại ập đến, vô số ngôi nhà bị cuốn trôi chỉ trong tích tắc.
Chúng tôi ôm chặt bè cứu sinh, mỗi người giữ một góc để giữ thăng bằng, nhưng vẫn không thể chống lại được sức mạnh của dòng nước.
Chỉ trong khoảnh khắc, bè bị lật.
Cả người như một cọng rơm, bị đánh mạnh xuống nước, trôi dạt theo dòng xoáy cuộn trào.
Tôi chỉ còn biết ôm chặt khối mút xốp duy nhất có thể cứu mạng, vùng vẫy giữa nỗi sợ vô tận.
Còn ba người bọn họ, sớm đã biến mất không tung tích.
Chỉ có chiếc hộp gỗ con trai ôm trong lòng là trôi nổi theo tôi, cuối cùng bị kẹt lại cùng tôi ở cạnh một căn nhà bị sập.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi tôi đã kiệt sức gần như ngất đi, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của đội cứu hộ vang vọng bên tai.
Tôi lập tức lấy còi hiệu ra, cố sức thổi liên tục.
Thuyền cứu hộ tiếp cận, tôi ôm lấy hộp gỗ leo lên thuyền, chẳng còn giữ được tỉnh táo nữa, ngã ra và thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã được đưa đến một căn nhà ở vị trí cao hơn, xung quanh là mấy chục người sống sót khác giống tôi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do kiệt sức và bị hoảng loạn. Nghỉ ngơi nhiều là ổn,” bác sĩ kiểm tra xong nhẹ giọng dặn dò, rồi nhân viên cứu hộ rời đi sau khi xác nhận thông tin.
Tôi không rõ ba người kia thế nào.
Liệu có phải giống như kiếp trước — bị nhấn chìm trong lũ, tuyệt vọng mà chết?
Lòng tôi trào lên hận ý, nắm tay siết chặt rồi lại thả lỏng, rồi lại siết chặt.
Vì lúc đó, ba người nữa được đưa đến trại tạm cư — trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, mệt mỏi đến tột cùng.
Họ không phát hiện ra tôi, chỉ lướt nhanh qua cửa phòng tôi, đi sang khu khác.
Tôi nhìn chằm chằm vào ba gương mặt quen thuộc ấy, lòng chỉ thấy ông trời thật bất công.
Kiếp trước, họ hợp mưu hại c.h.ế.t tôi. Vậy tại sao kiếp này, bọn họ vẫn có thể sống sót bình an?
Cơn phẫn nộ suýt nữa nuốt chửng cả lý trí của tôi. May mắn là có một giọng nam bên cạnh kéo tôi trở lại thực tại:
“Anh có thấy Dương Thanh không?”
“Không thấy.”
“Haizz, không biết vợ tôi thế nào rồi... Mong là cô ấy không sao.”
Gương mặt anh ta đầy lo lắng đau đớn, khiến tôi càng thêm xót xa thay.
Đến tận bây giờ, anh ta vẫn không biết rõ người nằm cạnh mình mỗi đêm là hạng người gì.
Tôi chuẩn bị sẵn máy ghi âm có kèm ghi hình, bước tới căn phòng nơi ba người kia đang ở.
Trong phòng tạm thời chỉ có ba người đó.
Tôi ngồi xổm trước cửa, nghe họ nói chuyện không kiêng nể gì:
“Ba, mất cái hộp rồi! Bên trong là…”
“Còn sống là được, bên trong... mất thì mất thôi.”
“ Nhưng nếu người khác nhặt được thì sao? Công sức cả đời nhà mình coi như đổ sông đổ biển! Rồi ba còn lấy gì cưới dì Dương?”
“Con ngốc này, dì Dương là người thực dụng như vậy sao? Dì ấy thật lòng thích ba, muốn lấy ba cơ mà.”
Ba người họ cười toe toét, chẳng có chút gì giống như vừa mới thoát chết.
“Không biết Giang Nhược Huyên c.h.ế.t chưa.” – Dương Thanh lên tiếng.
“Mẹ tôi mà c.h.ế.t thì tốt, để dì Dương cưới ba tôi. Tôi chẳng muốn sống với cái bà ấy thêm chút nào nữa.”
“ Tôi hỏi đội cứu hộ rồi, họ nói chưa gặp bà ấy. Với trận lũ lớn thế này, may mà chúng ta tìm được vài tấm ván gỗ mới thoát chết. Bà ta dù có tập gym hay biết võ, thì gặp thiên tai cũng khó mà sống sót.”
Trình Diêu thở dài:
“Lúc ba leo lên thuyền, tôi định giả vờ trượt tay để dây rơi ra … Ai ngờ bà ta lại quấn dây vào chân ba, mới thoát được một mạng.”
“Nói tới chuyện đó tôi thấy lạ. Cảm giác như bà ta đã biết trước tôi sẽ buông dây vậy …”
Một khoảnh khắc im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
“Chẳng lẽ bà ta đã biết chuyện tụi mình ở bên nhau? Còn biết tụi mình định g.i.ế.c bà ta?”
“Sao có thể chứ?” – Giọng Trình Vận Nam có phần hoảng hốt.
“Chúng ta cẩn thận vậy, làm sao bà ta biết được?”
“ Tôi nhớ lúc đó bà ta cầm theo mút xốp, kiểu như biết rõ tụi mình sẽ không cứu vậy.”
“Còn cả thái độ nói chuyện trên thuyền nữa, rất châm biếm, lạnh lùng, đối với Trình Diêu thì hoàn toàn khác xưa. Nếu bà ta thật sự sống sót, chắc chắn sẽ điều tra mối quan hệ của tụi mình.”