TÁI SINH TRONG MÙA LŨ, TÔI TỪ BỎ CHỒNG CON SỐNG VÌ MÌNH

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tôi lôi ra từng món trang sức lấp lánh, không thể tin nổi vào mắt mình.

Là vàng.

Toàn bộ là vàng nguyên chất!

Vòng cổ, dây chuyền, khuyên tai — cái gì cũng có.

Ước chừng phải đến 150 gram.

Có cả hóa đơn đi kèm, còn nguyên vẹn.

Tính theo giá vàng hiện tại thì… phải hơn 10 triệu tệ.

Không ngờ, anh ta đã âm thầm chuyển hết tài sản còn lại trong nhà thành vàng.

Có lẽ, là để chuẩn bị cho việc ly hôn.

Chỉ cần tôi không phát hiện ra chỗ vàng này, anh ta sẽ lặng lẽ tẩu tán tài sản, rồi dắt theo Trình Diêu và Dương Thanh sống cuộc đời hạnh phúc.

Nghĩ đến mà buồn nôn.

Tôi chắc chắn anh ta định dâng số vàng này cho Dương Thanh.

Còn Dương Thanh, rõ ràng cũng chỉ vì số tiền này mà đến.

“Xin lỗi nhé. Giờ nó thuộc về tôi, coi như là anh ‘đền bù’ đi.”

Tôi lấy từng món trang sức, nhét vào lớp lót áo khoác lông.

Cha con nhà này chẳng bao giờ đụng vào việc giặt giũ, nên tôi không sợ bị phát hiện.

Vừa làm xong, điện thoại ding một cái — tin nhắn từ Lý Long Quân.

6

“Có đó không?”

“ Tôi đây, anh Long có tin gì sao?”

“Bên cạnh cô có ai không?”

“Không, tôi đang một mình trong phòng.”

Sau khi xác nhận ám hiệu, anh ấy mới bắt đầu nói.

“Dương Thanh có gì đó rất khả nghi. Tôi thấy cô ta cầm mấy viên thuốc trắng, nghiền nát trong phòng. Tôi không nhìn rõ đó là thuốc gì, nhưng cô ta trước giờ chưa từng làm như vậy. Tôi nghi cô ta định ra tay với cô.”

“Cô ta bảo sắp qua nhà cô. Nhất định phải cẩn thận, đừng ăn bất cứ thứ gì cô ta đưa.”

“Cảm ơn anh Long. Tôi có một việc muốn nhờ... anh có quan hệ gì với bên quản lý khu không?”

Sau khi bàn bạc xong, tôi vào bếp, đặt bút ghi âm kiêm camera trong góc các loại bật lửa.

Cầm rổ rau, tôi lên tầng, gõ cửa phòng trọ tạm của chị Vương.

“Chị Vương ơi, em mua nhiều rau quá, mang qua cho chị một ít.”

Chị ấy cười tươi nhận lấy:

“Khách sáo gì chứ. Dạo này sống ổn không?”

“Ổn gì đâu chị, Trình Vận Nam suốt ngày uống rượu, hôm nay còn đánh em nữa.”

Tôi cúi đầu để chị ấy thấy vết thương sau đầu.

Chị Vương là người chính trực, thấy tôi chịu uất ức liền đập đùi giận dữ:

“Đồ khốn! Có giỏi thì ra ngoài kiếm tiền lo cho vợ con, chứ đánh vợ thì giỏi cái gì!”

Chị ấy xót xa, giúp tôi sát thuốc:

“Có gì cứ nói với chị Vương.”

“Cảm ơn chị. Em có việc muốn nhờ. Em nhớ con gái chị mở tiệm thuốc ở dưới đúng không …”

Tôi quay về nhà, để hé cửa.

Không biết Dương Thanh đến từ bao giờ, đã nấu sẵn một bàn cơm.

Cô ta nhìn tôi, mặt cười nhưng nụ cười cứng ngắc:

“Chị về rồi à? Vừa hay cơm cũng xong rồi, đợi chị về ăn luôn.”

“Vất vả rồi.” Tôi nhạt giọng đáp, rồi gọi lớn:

“Chồng ơi, con ơi, ra ăn cơm.”

“Mẹ, con không đói, không ăn đâu.”

“Sao mà không ăn được, mau ra đây!”

“Con nói rồi là không ăn mà!”

Tôi bước vào phòng. Thằng con gầy gò yếu ớt, chẳng khác gì gà con so với tôi — người tập thể dục thường xuyên. Tôi kéo thẳng nó ra.

“Con đang học mà, con không đói, không ăn!”

Tôi liếc sang Dương Thanh, cô ta vẫn tỏ ra bình thản, như thể mọi chuyện đã được dàn xếp từ trước.

“Đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn làm sao học nổi?”

“Mẹ phiền quá! Con đã nói là không ăn! Mẹ suốt ngày ép người khác, lúc thì bảo con không học, giờ học lại bắt ra ăn, mẹ bị gì vậy?!”

Giọng nó đầy oán trách, như che giấu điều gì đó.

Tôi không chịu nuông chiều nữa, đập mạnh vào lưng nó.

“Mẹ làm gì đó?! Dám đánh con à?!”

“Đừng gọi mẹ là 'con' với 'tao'! Con là người chứ không phải súc vật! Còn hỗn láo nữa thì khỏi đi học, đi làm công đi!”

“Con như vậy đấy, mẹ làm gì được? Lo mà quản cái thân mẹ đi!”

Dương Thanh ngồi cười nhìn cuộc cãi vã, cho đến khi tôi cầm chổi lông gà lên, cô ta mới mở lời.

“Con còn nhỏ, chị đừng giận.”

Tôi liếc cô ta:

“Cô ăn cơm trước đi, chuyện này không liên quan tới cô.”

Nụ cười nịnh nọt của cô ta lập tức cứng đờ, cả Trình Diêu cũng khựng lại.

“ Tôi sao dám ăn cơm nhà chị, không tiện đâu …”

“Trước giờ ăn suốt rồi, hôm nay sao lại không tiện?”

“Ơ…”

“Con suốt ngày bị mẹ ép ăn cơm, vui lắm à?” Trình Diêu chen ngang.

“Vậy con ăn thay cô ta nhé.” – Tôi túm tai nó kéo ra bàn.

“Không! Con không ăn đâu!” Nó vùng vẫy, tôi ấn đầu nó xuống gần mâm cơm.

“Sao lại sợ? Cơm Dì Dương con yêu quý nấu đấy, chẳng phải con mê đồ ăn dì ấy lắm sao?”

“Con nói rồi, hôm nay con không muốn ăn!”

“Không muốn ăn cũng phải ăn! Đừng phụ tấm lòng dì Dương.”

Thấy nó vẫn không dám động đũa, tôi bật cười:

“Sợ à? Trong cơm có thuốc độc chắc? Dì Dương của con chẳng nỡ đâu nhỉ?”

Hai gương mặt tái mét, cơ thể khẽ run.

“Mẹ đang nói gì thế?”

Tôi nhoẻn miệng cười:

“Không ăn cũng được. Vậy thì mời ba con ra ăn. Ờ nhỉ, ba con đang say... Vậy con tự tay đút cho ba ăn nhé.”

“Ba tôi đang ngủ, không thể ăn cơm được. Mẹ ăn đi.”

Tôi lạnh giọng:

“Vậy hôm nay, hoặc là con, hoặc là ba con, hoặc là ‘dì Dương’ của con, một trong ba người phải ăn hết chỗ cơm này. Nếu không... đừng trách tôi ra tay độc ác.”

Trong đôi mắt nó dâng lên sự hoảng sợ.

Lần đầu tiên, nó nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi thật sự.

“Mẹ không phải là người nữa à?!”

Tôi nhướng mày, cười lạnh nhìn gương mặt tái nhợt của cả hai:

“ Tôi không phải người? Vậy các người thì sao? Còn xứng gọi là người không?”

Cả căn phòng im phăng phắc, đến rơi kim cũng nghe thấy.

Sau một hồi giằng co, Dương Thanh mới mở miệng:

“Chị Giang à, có phải chị nghe được lời đồn đại gì không? Đừng tin! Toàn là mấy người ghen ăn tức ở với chúng tôi, bịa chuyện vu khống.”

“Ồ?” Tôi nhướng mày. “Vu khống gì? Tôi nghe không hiểu lắm. Hay cô nói cho tôi nghe xem, người ta ‘vu khống’ cô cái gì?”

Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, bối rối không biết phải nói sao:

“Không có, không có … Tôi chỉ thấy chị có vẻ không vui, nên đoán là ai đó nói xấu sau lưng, chứ tôi không nghe gì cả.”

Tôi vung nhẹ cây chổi lông gà, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống:

“Đi, gọi chồng tôi dậy. Hôm nay, ba người các người phải có một người ăn hết mâm cơm này.”

Tôi cười đầy ẩn ý:

“Dù gì thì lãng phí là đáng xấu hổ, đúng không?”

Thấy tôi đã thật sự nổi giận, Dương Thanh chỉ đành đỡ Trình Vận Nam dậy, kéo anh ta ngồi vào bàn ăn.

“Tự ba người các người bàn bạc với nhau đi.”

Trình Diêu nhìn quanh lúng túng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Dương Thanh.

Dương Thanh không dám nhìn tôi, rồi lại liếc sang Trình Vận Nam.

TÁI SINH TRONG MÙA LŨ, TÔI TỪ BỎ CHỒNG CON SỐNG VÌ MÌNH

5