Thấy ý đồ của cô ta, Trình Diêu vội ngăn lại:
“Không được, đó là ba tôi!”
“Thì mẹ cậu ác quá, tôi cũng hết cách!”
“Cô chẳng phải rất thích ba tôi sao? Sao giờ lại như vậy?!”
Không có điện thoại, lối ra nhà bếp thì bị tôi chặn, cả hai rơi vào thế bí.
“Thế tôi biết làm sao? Tôi cũng muốn sống! Cậu cao thượng thì cậu ăn đi!”
Căng thẳng lên đến đỉnh điểm, mối quan hệ từng được gọi là ‘ thân thiết’ giờ tan vỡ hoàn toàn.
“Ăn á? Cô quên thân phận của mình rồi à? Cô chỉ là người giúp việc mà ba tôi thuê, có xứng không?”
“Ha, ra là cậu luôn nghĩ như vậy. Bao nhiêu năm tôi đối tốt với cậu, hóa ra tôi chỉ là một con ch.ó nhà người ta nuôi không quen!”
“Cô nói tôi là chó vong ân thì cô là gì? Đào mỏ à? Đừng tưởng tôi không biết, cô chỉ ham tiền tiết kiệm của ba tôi thôi! Mấy năm qua, ông ấy tiêu cho cô cả hơn chục vạn, cô vừa ăn tiền vừa định hại ông ấy, quá độc ác!”
“ Tôi ham tiền ông ấy thì sao? Nếu không phải vì số tiền đó, tôi chẳng rảnh mà diễn cái trò ‘hiền thục hiểu chuyện’ trước mặt hai người. Còn cậu, tôi đời nào quan tâm đến con riêng của người khác!”
Trình Diêu giận đến tím mặt: “Cô…!”
“Những thứ ông ấy mua cho tôi, chuyển khoản cho tôi, vẫn còn ở nhà tôi. Tiền tiết kiệm còn lại đều đã đổi thành vàng. Bây giờ vàng mất rồi, ba cậu còn gì đáng giá để tôi cưới nữa?”
Hai người tranh cãi dữ dội, chẳng mấy chốc lao vào đánh nhau.
Trình Diêu túm tóc Dương Thanh, làm cô ta hét ầm lên.
Dương Thanh cấu mạnh vào đùi Trình Diêu, khiến cậu ta bật khóc.
Tôi thấy chẳng moi thêm được thông tin gì từ chúng, liền thổi còi báo hiệu.
Chẳng bao lâu, cảnh sát ập vào căn phòng đang khép hờ, áp giải cả ba người đi.
Tôi nộp toàn bộ bằng chứng cho cảnh sát. Lý Long Quân, chị Vương và con gái chị ấy cũng đến đồn cảnh sát làm chứng.
Lúc này, Trình Vận Nam đã tỉnh rượu.
Đối mặt với cáo buộc, anh ta phủ nhận tất cả.
Cho đến khi tôi lấy ra bút ghi âm kiêm camera, hình ảnh rõ nét, tiếng nói rành rọt — anh ta mới cứng họng, không nói được gì.
Dương Thanh vẫn ngoan cố:
“ Tôi không có bỏ thuốc!”
Cảnh sát kiểm tra đoạn video ghi lại cảnh cô ta rắc bột trắng vào thức ăn, còn dặn Trình Diêu tuyệt đối đừng ăn.
Giọng cô ta run rẩy:
“Đó… đó chỉ là thuốc cảm thôi! Sao các người có thể nói tôi mưu sát?! Có bằng chứng gì không?!”
“Qua kiểm nghiệm, trong đồ ăn có thuốc diệt gián. Cô còn gì để chối?”
“ Tôi bỏ thuốc cảm thật mà! Ai biết trong đó lại có thuốc diệt gián? Sao không đi điều tra người bán thực phẩm đi?!”
Lúc này, con gái của chị Vương đứng ra làm chứng:
“Dương Thanh đến tiệm thuốc của tôi mua thuốc diệt gián. Tôi đã nhấn mạnh rõ ràng, thuốc chỉ dùng để diệt côn trùng, tuyệt đối không được dùng cho người!”
Tiệm thuốc đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ cảnh báo, nên không có lỗi gì cả.
“ Đúng là tôi có mua thuốc diệt gián, nhưng là để g.i.ế.c gián thật mà.”
Lý Long Quân lên tiếng:
“ Tôi tận mắt thấy cô ta nghiền thuốc thành bột trong phòng. Đây là mẫu bột còn sót lại trên bàn khi cô ta rời đi, tôi mang đến đây rồi.”
Cảnh sát xác nhận đó chính là thuốc diệt gián, đồng thời video cũng cho thấy cô ta mang bột rời khỏi nhà.
“Cô không nói là để g.i.ế.c gián à? Sao lại mang thuốc ra ngoài?”
“ Tôi … tôi chỉ muốn g.i.ế.c gián bên ngoài thôi, không được sao?”
Thấy cô ta vẫn cù nhầy, Lý Long Quân đưa ra video giám sát của khu dân cư:
“Đây là bản ghi của ban quản lý. Dương Thanh ra khỏi nhà rồi đi thẳng tới nhà Trình, hoàn toàn không có hành vi rắc thuốc ở đâu khác.”
Cảnh sát nổi giận:
“Thành khẩn thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị xử nặng.”
Dương Thanh cuối cùng cũng thú tội dưới áp lực.
Cả ba người bị giam giữ với tội danh mưu sát bất thành, chờ phán quyết của tòa.
Trước khi rời đồn, Trình Diêu quỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc lóc:
“Mẹ! Con xin mẹ! Viết cho con một lá thư xin giảm nhẹ đi! Con là con ruột của mẹ mà!”
Tôi không thèm nhìn một cái:
“ Tôi chưa từng có đứa con như cậu. Từ nay, mối quan hệ mẹ con giữa chúng ta chấm dứt.”
Không lâu sau, với sự giúp đỡ của cảnh sát và chị Vương, tôi ly hôn nhanh chóng với Trình Vận Nam.
Lý Long Quân cũng ly hôn với Dương Thanh.
Tôi lần lượt cảm ơn những người đã giúp đỡ mình:
“Chị Vương, đây là thịt và rau tôi mới mua, tươi lắm, tối chị và con gái nấu ăn nhé.”
“Chú Lý, nhà cháu còn mấy bao thuốc với chai rượu, cháu không dùng nên biếu chú. Cháu nghe nói Dương Thanh có giấu tiền đâu đó trong nhà, chú kiểm tra kỹ nhé.”
“Anh shipper ơi, phần cơm này gửi cho các anh chị ở ban quản lý tòa nhà, cứ để ở đó là được.”
Còn về số vàng, tôi không đem bán, mà coi như tiền tiết kiệm cho bản thân.
Sau này, ba người kia bị tuyên án tù vì tội mưu sát bất thành.
Ra tù, nghe nói bọn họ vô gia cư, không xu dính túi, bị ép sống chung một nhà.
Sau khi "kết hôn", Trình Vận Nam vẫn rượu chè bê tha, ngày nào cũng cãi nhau to với Dương Thanh, thậm chí nhiều lần đánh nhau.
Dương Thanh cũng chẳng vừa, đáp trả thẳng tay, kết quả là cả hai cùng nhập viện.
Cuối cùng, họ trở thành khách quen của bệnh viện, lúc thì gãy xương sườn, lúc thì chân tay băng bó.
Trình Diêu thì bỏ học, không thi đại học, tùy tiện vào một xưởng làm công.
Làm được vài bữa thì than mệt, nghỉ việc, rồi nằm lười ở nhà không làm gì.
Cuộc sống túng thiếu khiến cậu ta trở nên cực kỳ cáu bẳn, trút hết mọi tức giận lên người Dương Thanh, chửi mắng thậm tệ.
Dương Thanh cũng không chịu thua, suốt ngày lăng mạ lại.
Trình Diêu tâm lý yếu, lâu dần phát bệnh tâm thần.
Trình Vận Nam và Dương Thanh không muốn gánh trách nhiệm, đem thẳng cậu ta bỏ vào viện tâm thần.
Về sau, tôi không còn bận tâm đến cuộc sống của họ nữa.
Nhờ ban quản lý khu chung cư giới thiệu, tôi tìm được một công việc gần nhà, lương cao, ít áp lực.
Chẳng mấy chốc, tôi mua được một căn hộ nhỏ của riêng mình.
Tan làm về, đi ngang qua tiệm hoa.
Thấy hoa tulip màu hồng đang nở rộ, tôi mua vài đóa cắm vào bình.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa — là ánh sáng, là hy vọng.
Cuộc đời chưa bao giờ thiếu cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Từ nay về sau, tất cả — là tái sinh.
(Hết)