Tạ Doãn qua đời.
Tạ phủ giăng đầy màn trắng, tro giấy mịt mù. Dưới màn đêm, những chiếc đèn lồng giấy đề chữ “Điện” nổi bật một cách lạ thường. Những thị vệ đầu quấn khăn tang trắng đứng sừng sững gác cổng, không một ai để ý đến bóng đen vừa vụt qua không trung, lóe lên rồi đáp xuống khoảng sân đình còn chưa kịp quét tuyết.
Nữ nhân trong bộ hắc bào cứ thế đi giữa màn đêm đặc quánh như mực. Mái tóc đen vấn gọn, tay áo tung bay, nàng lặng lẽ không một tiếng động đi vào vương phủ rộng lớn như chốn không người, tựa một linh hồn phiêu dạt trong cõi hỗn độn, không chốn dung thân.
Nàng nhẹ nhàng lách qua đám vệ sĩ tuần tra, tiến đến linh đường, nơi đặt cỗ quan tài đen láy.
Linh đường ngập tràn ánh nến. Nàng từ từ cởi bỏ lớp áo đen, để lộ đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ, làn da trắng nhợt như tuyết và đôi môi đỏ mọng tựa chu sa. Hắc bào trút xuống, dáng hình nàng vừa ma mị trong bóng tối, vừa lạnh lùng vô tình.
Trong linh đường trống trải, chỉ có một người đang quỳ trước quan tài.
Vừa trông thấy bóng lưng quen thuộc ấy, nữ nhân bất giác dừng bước.
Người đàn ông đó chính là trượng phu trên danh nghĩa của nàng – Định Tây Vương thế tử, Tạ Thiếu Ly. Y từng để lại cho nàng vết thương lòng khó phai thuở thiếu thời, nhưng cũng chính y đã mang đến cho nàng tình yêu ngọt ngào nhất thế gian.
Hôm nay gặp lại, cảnh vẫn còn đây mà người đã khuất.
Như cảm nhận được sự hiện diện của nàng, người đàn ông quay lại. Gương mặt tuấn tú, cao ngạo thường ngày giờ đây hằn sâu vẻ mệt mỏi. Nỗi đau mất đi người thân, nỗi khổ vì thê tử lạc lối đã đánh gục hoàn toàn vẻ kiêu ngạo của y. Chàng thiếu niên ngông cuồng ngày nào, cô gái nhà họ Lâm hồn nhiên khi xưa, tất cả đều đã c.h.ế.t trong ký ức đau buồn không bao giờ trở lại.
Một nam một nữ, một đen một trắng, cách nhau một tầng gió tuyết, lặng lẽ nhìn nhau. Gần trong gang tấc mà tựa biển trời xa cách.
“Chàng gầy quá.” Lâm Tư Niệm cất lời trước, nở một nụ cười nhạt.
Một lúc sau, yết hầu Tạ Thiếu Ly khẽ rung, cánh tay giật nhẹ như muốn chạm vào nàng: “Phi Phi…”
Nghe cái tên thân thương ấy, Lâm Tư Niệm thoáng sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh, nén lại nỗi chua xót trong lòng. Nàng thản nhiên xua tay, cắt ngang lời y: “Thế tử không cần căng thẳng, ta đến đây chỉ để bái biệt nhạc phụ nhạc mẫu lần cuối, rồi sẽ đi ngay.”
Ngừng một lát, nàng khẽ “ à ” lên một tiếng, bàn tay sơn móng đỏ thẫm nhẹ nhàng đặt trên môi. “Suýt thì quên mất, bây giờ phải gọi ngài một tiếng Vương gia mới phải phép.”
Nàng mím môi, mỉm cười nhưng đáy mắt không một gợn vui. Đôi mắt từng trải qua bao mưa gió vẫn trong veo ngày nào giờ đây chỉ còn lại một màu lạnh lẽo, vô hồn. Đôi môi đã từng hôn y trăm nghìn lần, từng thân thiết gọi hai tiếng “phu quân”, dường như cũng đã bị khổ đau bẻ cong thành một đường cong mỉa mai. Nàng như một con nhím xù hết gai nhọn để tự vệ.
Tạ Thiếu Ly siết chặt nắm tay, lòng càng thêm bi thương.
Thấy đôi mắt Tạ Thiếu Ly đỏ ngầu, gương mặt gầy gò xanh xao, Lâm Tư Niệm không công kích y nữa. Nàng nhẹ nhàng bước đến trước hai cỗ quan tài, cầm lấy một nén hương, khấu đầu rồi khẽ nói: “Công danh lợi lộc cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất vàng. Mong hai người yên nghỉ.”
Nói xong, nàng cúi đầu lạy ba lạy.
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly dừng lại trên chân trái của nàng, y khẽ hỏi: “Chân nàng… đã khỏi rồi?”
“ Đúng vậy.” Trong bóng đêm, Lâm Tư Niệm đáp hờ hững, ngón tay vô thức quấn lấy lọn tóc mai. Nàng nheo mắt lại, lười nhác tựa vào cột trụ trước cửa: “Hoa công chúa giúp ta đánh gãy xương chân, sau đó nắn lại. Tĩnh dưỡng xong, cái chân què này cũng xem như đã chữa khỏi.”
Nỗi đau thấu xương ấy được nàng kể lại nhẹ bẫng, như thể chuyện của người khác.
Mắt Tạ Thiếu Ly đỏ hoe. Y vừa xót xa cho sự cố chấp của nàng, vừa giận nàng không biết trân trọng bản thân. Y nghiến răng, nhìn nàng chằm chằm, gượng gạo nói: “Rời khỏi Diệt Hoa Cung, trở về bên ta đi.”
Trong linh đường, gió lạnh thổi qua làm màn trắng khẽ bay.
Lâm Tư Niệm hơi trừng mắt, rồi bật cười khẩy như vừa nghe chuyện nực cười nhất trần đời: “Ta đã gia nhập ma giáo, gần mực thì đen, chàng nên tránh xa ta thì hơn.” Nói đoạn, dường như nhớ ra điều gì thú vị, nàng nhoài người về phía trước, áp sát vào thân hình cao lớn của Tạ Thiếu Ly, cười khẽ: “Chẳng lẽ phu quân vẫn còn nặng tình với ta?”
Tạ Thiếu Ly không đáp, chỉ đỏ mắt nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, thuận thế ôm chặt nàng vào lòng.
Thân thể mềm mại áp vào lồng n.g.ự.c nóng rực của y, Lâm Tư Niệm ngẩn người, tim đập loạn nhịp. Nàng không ngờ Tạ Thiếu Ly, người mà trước kia chỉ cần nắm tay cũng đỏ mặt, lại có thể làm ra hành động táo bạo như vậy ngay trước linh vị phụ mẫu.
Thế nhưng, Lâm Tư Niệm lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng khẽ nhíu mày, đẩy y ra: “Chàng làm gì vậy? Hài cốt cha mẹ chàng còn chưa lạnh…”