Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 2: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sâu thẳm, dường như có thể hút hồn người khác. Lâm Tư Niệm hoảng hốt, bất chợt nhớ lại những ngày tháng họ quấn quýt bên nhau trong đông sương phòng.

Nàng đang chìm trong hồi ức thì không để ý đến một mũi tên tẩm độc đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ trong bóng tối.

Vụt! Âm thanh xé toạc không trung!

Cảm nhận được nguy hiểm, Tạ Thiếu Ly theo phản xạ đẩy Lâm Tư Niệm ra, giơ tay định đỡ… nhưng đã muộn. Mũi tên lạnh lẽo lướt qua tay y, cắm phập vào lồng n.g.ự.c nàng.

Máu tươi văng tung tóe. Lâm Tư Niệm lùi lại mấy bước, mắt kinh ngạc mở to. Nàng chậm rãi cúi đầu, không thể tin nổi khi nhìn vào nửa mũi tên còn cắm trên n.g.ự.c mình. Máu đỏ thẫm ướt đẫm bộ y phục đen, không ngừng loang ra trước vạt áo rồi nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng.

Lâm Tư Niệm kinh ngạc ngước nhìn Tạ Thiếu Ly, người vẫn còn giữ tư thế giơ tay che chắn. Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng thường ngày của y giờ ngập tràn sợ hãi.

Nàng lảo đảo lùi lại một bước, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Dường như đã hiểu ra điều gì, Lâm Tư Niệm dựa vào cửa, cười một tiếng thê lương. Nàng cười đến mức miệng đầy máu, mắt đẫm lệ: “Chiêu gậy ông đập lưng ông này … của phu quân, dùng hay lắm…”

Hơi ấm cơ thể dần mất đi theo dòng máu, nàng yếu ớt ngã vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Tạ Thiếu Ly.

“Không…” Tạ Thiếu Ly run rẩy đưa tay ấn lên n.g.ự.c nàng: “Không phải … Phi Phi!”

Trên mặt dường như có những giọt nước lạnh băng rơi xuống. Nàng mơ màng mở mắt, nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào vỡ vụn phát ra từ lồng n.g.ự.c Tạ Thiếu Ly. Y đang khóc sao?

Tuyết vẫn rơi trong đêm đông giá buốt, hắt lên ánh đao quang kiếm ảnh trong phủ. Lâm Tư Niệm ôm lấy lồng n.g.ự.c đang rỉ máu, vô thức nghĩ: Rốt cuộc từ khi nào, mối quan hệ của họ lại trở nên thế này …

Bảy năm trước.

Lâm Tư Niệm bị gãy chân vào năm mười ba tuổi.

Khi ấy, Tạ gia vẫn chưa có được công danh hiển hách, quyền uy tột bậc như bây giờ. Sự nghiệp của Tạ gia có được ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của phụ thân Lâm Tư Niệm – Lâm Duy Đường.

Lâm Duy Đường là người rất có chính kiến. Tài hoa của ông được xưng tụng hàng đầu, nhưng phẩm hạnh lại khiến người đời chê cười. Ban đầu, ông trổ tài dưới trướng Tương Vương Triệu Chủy. Nhưng khi Triệu Chủy đột tử, hài cốt còn chưa lạnh, ông đã trở thành thượng khách của Vinh Vương, kẻ luôn có ý đồ tạo phản. Vài năm sau, khi quân Vinh Vương bại trận bị giết, con người tiểu nhân này lại chạy sang nương tựa Thái tử.

Đáng tiếc, bản lĩnh Lâm Duy Đường có lớn đến đâu thì trong mắt Thái tử, ông vẫn chỉ là một tên gia thần phẩm chất thấp hèn. Chưa đầy hai năm, Lâm Duy Đường lại bị các môn khách dưới trướng Thái tử bài trừ. Trong lúc cùng đường bí lối, Định Tây Vương Tạ Doãn đã không tính toán hiềm khích cũ mà mời ông về làm khách quý.

Để Lâm Duy Đường an tâm phò tá mình, Tạ Doãn đã mua một tòa phủ đệ, đón vợ con ông đến Lâm An. Năm đó, Lâm Tư Niệm lần đầu cùng mẫu thân ra ngoài, vui vẻ đặt chân đến thành Lâm An phồn hoa náo nhiệt.

Lâm Tư Niệm vốn được phụ mẫu hết mực cưng chiều. Dựa vào nụ cười ngọt ngào đặc trưng của nhà họ Lâm, nàng nhanh chóng chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong Tạ phủ. Nhưng điều khiến Tạ Doãn kinh ngạc hơn cả là khả năng đã gặp qua là không quên của nàng, giống hệt cha mình.

Một ngày nọ, Tạ Doãn và Lâm Duy Đường đang đánh cờ trong phủ, Lâm Tư Niệm buộc hai b.í.m tóc, ngoan ngoãn ngồi xem bên cạnh. Đang lúc say sưa, một tiểu nha đầu sơ ý làm rơi đĩa quả vào bàn cờ, khiến thế cờ vây đen trắng đang ngay ngắn trở nên hỗn loạn. Tiểu nha đầu hoảng hốt quỳ rạp xuống. Cả Tạ Doãn và Lâm Duy Đường đều có chút mất hứng.

Thế nhưng, Lâm Tư Niệm lại không nhanh không chậm nhặt từng quân cờ rơi vãi lên, đặt lại vào đúng vị trí trên bàn, không sai một nước. Nàng khôi phục lại thế cờ y như cũ, thậm chí còn nhanh nhảu mách cho Tạ Doãn một nước đi. Tạ Doãn vô cùng ngạc nhiên, làm theo lời nàng, quả nhiên cắn c.h.ế.t quân bạch long của Lâm Duy Đường, chuyển bại thành thắng.

Tạ Doãn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liên tục khen thưởng Lâm Tư Niệm. Đúng lúc đó, Tạ Thiếu Ly và biểu đệ Triệu Anh vừa đi săn về. Tạ Doãn đang cao hứng, liền nửa đùa nửa thật nói với Lâm Duy Đường: “Cô con gái nhỏ của ngài thật không tầm thường. Nếu không chê, chúng ta kết thành thông gia thì thế nào?”

Lâm Tư Niệm dĩ nhiên rất vui. Dù sao cũng đang ở độ tuổi thiếu nữ ngây thơ, lại được phụ mẫu và Tạ Doãn cưng chiều, nàng liền chạy đến trước mặt Tạ Thiếu Ly, dõng dạc nói: “Ly ca ca, muội gả cho huynh được không?”

Triệu Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tạ Thiếu Ly hung dữ lườm Lâm Tư Niệm một cái vì đã làm y mất mặt, rồi tức tối bỏ đi.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 2: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?