Từ đó, mỗi khi thấy Lâm Tư Niệm, Triệu Anh lại trêu Tạ Thiếu Ly: “Ồ, cô vợ nhỏ của huynh đến rồi kìa.”
Đó có lẽ chỉ là những lời bông đùa, nhưng Lâm Tư Niệm lại cho là thật. Nàng thực sự thích Tạ Thiếu Ly, ngay từ lần gặp đầu tiên. Nàng chỉ ước có thể hóa thành miếng băng dính, ngày ngày bám lấy y. Thực ra, lúc đó nàng cũng không hiểu mình thích y ở điểm gì, có lẽ vì y tuấn tú, cũng có lẽ vì khí chất lạnh lùng khó gần. Y càng lạnh nhạt, nàng lại càng say mê. Những thứ càng khó có được, nàng lại càng khao khát.
Tạ Thiếu Ly thích cùng Triệu Anh đến sân tập luyện kiếm. Lâm Tư Niệm cũng cầm kiếm, ngốc nghếch đứng sau lưng họ. Có lúc bị các thiếu niên mắng, nàng cũng không giận, lúc nào cũng chỉ tủm tỉm cười.
Triệu Anh chống kiếm xuống đất, cười đến đau cả bụng: “Ly huynh, huynh thật có phúc, luyện kiếm cũng có tiểu mỹ nhân đến bầu bạn.”
Nhưng rất nhanh sau đó, Triệu Anh không thể cười nổi nữa.
Lâm Tư Niệm trời sinh có trí nhớ siêu phàm. Dù là kẻ ngoại đạo, chỉ sau vài tháng, công phu của nàng đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí có thể miễn cưỡng đấu ngang tay với Triệu Anh. Chiêu thức nào nàng cũng chỉ cần nhìn một lần là nhớ, khiến Triệu Anh ghen tị không thôi. Dần dần, Tạ Thiếu Ly cũng không còn quá bài xích nàng, đôi lúc ánh mắt nhìn nàng còn thoáng vẻ tán thưởng.
Tạ Thiếu Ly tuy lạnh lùng nhưng tính tình không xấu. Chỉ duy nhất khi người khác nhắc đến chuyện tình cảm giữa y và Lâm Tư Niệm, khuôn mặt vạn năm bất biến của y mới lộ ra vài phần tức giận.
Một buổi trưa đầu thu, Lâm Tư Niệm tình cờ đi qua hậu viện Tạ phủ, nghe thấy từ xa tiếng Triệu Anh cười đùa với Tạ Thiếu Ly: “… Cha huynh thực sự muốn huynh cưới nàng ta sao? Hừ, chỉ là con gái một tên gia nô. Nói không chừng, ả ta cũng vô liêm sỉ như cha mình, là một nữ nhân lẳng lơ mà thôi.”
Tạ Thiếu Ly đứng dậy, nói một câu rành rọt: “Ta sẽ không cưới nàng ta.”
Nghe thấy vậy, tai Lâm Tư Niệm như có búa gõ, ong ong không dứt. Nhưng nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Lúc đó, Tạ Doãn và phu nhân Dương Thị đang cãi nhau kịch liệt, chiến tranh lạnh đã kéo dài, khiến cả vương phủ chìm trong bầu không khí nặng nề. Tạ Thiếu Ly bị ảnh hưởng, đêm mất ngủ, ngày uể oải. Lâm Tư Niệm nghe được chuyện, liền đặc biệt bào chế một thang thuốc thơm an thần, định nhân lúc đi luyện công mang đến cho y.
Sáng hôm sau, Lâm Tư Niệm cất túi thơm trong lòng, chạy đến sân tập. Triệu Anh và Tạ Thiếu Ly đang so chiêu. Thấy nàng cười híp mắt chạy đến, Triệu Anh nghiêng người né một đường kiếm của Tạ Thiếu Ly, rồi hất cằm về phía nàng, trêu chọc: “Thiếu Ly huynh, tiểu biểu tẩu đến rồi.”
Tạ Thiếu Ly ghét nhất là bị người khác trêu đùa mối quan hệ với Lâm Tư Niệm. Đó là giới hạn không thể chạm vào của y. Lập tức, y ra tay càng nhanh, càng hiểm. Ba chiêu đã đánh cho Triệu Anh ngã chổng vó, sau đó tra kiếm vào vỏ, quay đầu bước đi.
Triệu Anh phủi bụi trên người, nụ cười càng thêm gian xảo.
Lâm Tư Niệm cứ thế đuổi theo đến tận cây cầu trên hồ sen, Tạ Thiếu Ly mới bất đắc dĩ dừng bước. Đó là một ngày trời thu trong xanh cao vợi, sen tàn lá úa. Tạ Thiếu Ly thấy túi thơm thêu tinh xảo trong tay nàng nhưng không đưa tay nhận. Y nhíu mày, hỏi: “Đây là gì?”
“Túi thơm. Bên trong có đinh hương, bạch lan, thủy tiên ép khô, cùng vài vị thuốc nghiền nát, đều giúp an giấc tĩnh thần.” Lâm Tư Niệm nhìn thẳng vào y, cười nói: “Ly ca ca đặt nó bên gối, ban đêm sẽ ngủ ngon hơn.”
Nghe tiếng “Ly ca ca”, Tạ Thiếu Ly càng nhíu chặt mày, y lạnh lùng xoay người: “Ta không cần.”
“Tại sao?” Lâm Tư Niệm đuổi theo, cố gắng thuyết phục: “Huynh thử xem, thực sự rất hữu ích mà…”
Tạ Thiếu Ly xoa trán. Sự đeo bám của Lâm Tư Niệm khiến y có chút bực bội. Y quay người, hất tay nàng ra, gằn giọng: “Đã bảo không cần là không cần!”
Đó là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm thấy Tạ Thiếu Ly nổi giận. Nàng hơi mất thăng bằng, túi thơm trong tay bị y hất văng, lượn một vòng trên không rồi “ùm” một tiếng rơi xuống hồ sen.
Lâm Tư Niệm kinh hô một tiếng, suýt đụng đổ lan can bạch ngọc khi vội vã chạy đến bên hồ. Lòng nàng quặn thắt, dường như túi thơm đang trôi lềnh bềnh kia chính là trái tim bị vứt bỏ của nàng lúc này.
Tạ Thiếu Ly nhìn thân ảnh gầy yếu đang quỳ trên lan can. Mười ngón tay y siết chặt rồi lại buông ra, trong mắt hằn lên tơ máu. Y vô cảm nói: “Đừng không biết liêm sỉ mà bám theo ta nữa. Tình cảm cưỡng cầu thì có gì hay.”
Đó dường như là câu nói tàn nhẫn nhất của Tạ Thiếu Ly. Khi nói những lời này, ánh mắt y dường như vô định, như thể đang thông qua Lâm Tư Niệm để nói với một người khác.
Nhưng Lâm Tư Niệm lúc đó không hiểu. Nàng cuồng nhiệt, chân thành, thẳng thắn với tình cảm của mình, chưa bao giờ cảm thấy việc thích Tạ Thiếu Ly là một chuyện “ không biết liêm sỉ”. Nàng thích y, nên nguyện ý dốc lòng theo đuổi, đối xử tốt với y, tại sao lại thành sai trái?