Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 123: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Lâm Tư Niệm, nàng có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là nói một chút nghi vấn khiến ta khó chịu trong lòng thôi."

Nàng chầm chầm rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, phất tay áo ngồi bên người Hoa Lệ, cười nói: "Hoa cung chủ, ngươi ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, quá so đo sẽ không tốt đâu. Ta có kẻ thù của mình, không cần phí tâm tư trên người ngươi, ngươi không cần phải nghi thần nghi quỷ."

Dứt lời, nàng móc ra bình thuốc đã chuẩn bị trước đó đặt trên bàn, dùng hai ngón tay đẩy tới trước mặt Hoa Lệ: "Gần đây ngươi uống quá nhiều thuốc, ta khuyên ngươi một câu, dục tốc tất bất đạt. Này, đây là thuốc của một tháng."

Lấy được thuốc thúc đẩy công lực, sắc mặt Hoa Lệ mới hòa hoãn một chút.

Hắn mở bình sứ ra, đổ ra hai viên thuốc nuốt xuống, lúc này mới híp đôi mắt hồ ly nhìn Lâm Tư Niệm nói: "Ta cần bế quan nửa tháng, không có thời gian quản nàng, nàng phải ngoan ngoãn một chút, đừng chạy loạn đi tìm tình nhân cũ của mình."

"Tình nhân cũ cái gì." Lâm Tư Niệm nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn với cách gọi của hắn: "Y là trượng phu của ta."

" Nhưng trượng phu nàng đã tưởng nàng đã chết, người khắp Lâm An đều biết Tạ phủ sắp có nữ chủ nhân mới rồi." Hoa Lệ dùng mu bàn tay đè chóp mũi, thờ ơ nói: "Tóm lại, nàng phải ngoan ngoãn ở trong Diệt hoa cung cho ta, đợi ta đại công luyện thành tự nhiên sẽ không thiếu phần tốt cho nàng, hiểu chưa?"

Lâm Tư Niệm cười một tiếng.

Hoa Lệ vừa bế quan, Lâm Tư Niệm đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

"Phu nhân, người muốn đi xa sao?" Hai mắt nha đầu sáng lên, hưng phấn nói: "Mang em theo đi, em còn chưa đi xa lần nào."

Lâm Tư Niệm nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, lòng liền mềm nhũn, vừa muốn đồng ý liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lảo đảo.

"Hừ, có người đến." Lâm Tư Niệm đưa một ngón tay đè lên miệng, nha đầu hiểu ý, nhanh chóng bưng miệng lại.

Lâm Tư Niệm giao bao nải vào tay nha đầu, mình thì xốc màn nhìn ra ngoài, nhất thời nhíu mày: "Ngươi lại làm gì mà lại bị đánh thành thế này?"

Thiếu niên cao to toàn thân đầy máu, vịn vào cửa yếu ớt bước vào kia, chính là tên câm kia.

Thiếu niên tóc ngắn rối bời, khắp mặt đều là vết thương, trong khóe miệng và mũi còn đang chảy máu, xiêm y cũng bị xé rách, lộ ra vết roi thâm tím đan xen ở bên trong. Một cánh tay của hắn trông không được tự nhiên, vô lực xuôi bên người, giống như là bị trật khớp.

Không cần nói, lại bị Hoa Lệ đánh thành như vậy.

Trong bốn tháng từ lúc Lâm Tư Niệm vào Diệt hoa cung này, vết thương trên người thiếu niên chưa từng tốt hơn, luôn thương mới đè lên thương cũ. Lúc đầu nàng còn cho rằng trong Diệt hoa cung có ác bá bắt nạt hắn, cho đến có một ngày nàng tận mắt chứng kiến Hoa Lệ đánh hắn mới biết tên đồ đệ câm này là công cụ phát tiết của Hoa Lệ.

Tâm tình hoa Hoa Lệ tốt thì đánh hắn một trận, không tốt cũng đánh hắn một trận, cũng không biết đứa nhỏ này sao có thể sống được.

"Nha đầu, đi lấy nước sạch, cầm một ít khăn sạch đến đây."

Đối với tên câm này, tâm tình Lâm Tư Niệm rất phức tạp, vừa thương xót hắn bất hạnh lại giận hắn không dám đấu tranh. Nàng đ.â.m lên gương mặt nhếch nhác của thiêu niên, lạnh giọng nói: "Hắn đánh ngươi, ngươi còn mang roi đến cho hắn, ngươi ngốc sao? Học được nhiều công phu như vậy làm gì, ngươi không biết trả đòn sao?"

Thiếu niên giơ bàn tay rách da chảy m.á.u ra, cố sức phất cánh tay phải đang trật khớp một cái, chỉ nghe khớp xương kêu lên một tiếng giòn tan, cánh tay bị trật khớp kia cư nhiên bị hắn bẻ lại như cũ, từ đầu đến cuối đến nhíu mày cũng không nhíu một cái, đơ người giống như một con rối.

Thiếu niên câm run rẩy khoa tay hai cái, Lâm Tư Niệm sớm chiều ở chung với hắn mấy tháng, tự nhiên cũng có thể hiều ngôn ngữ chân tay của hắn.

Hắn nói: Hắn là sư phụ, ta không thể đánh trả.

Lâm Tư Niệm liền nổi giận.

Có lư hương trên án kỷ, thiếu niên nhìn cũng không nhìn liền mở nắp lư hương ra, lấy một nắm tro bên trong ra đắp lên vết thương cầm máu.

Lâm Tư Niệm: "..."

Người này, thật sự là vừa đáng giận lại vừa đáng thương.

Rõ ràng là người, rõ ràng thân mang tuyệt kỹ, nhưng lại sống không bằng con ch.ó hoang bên đường...

Đúng lúc nha đầu bưng nước sạch và khăn đến, Lâm Tư Niệm nhận khăn ướt còn ấm ném lên mặt thiếu niên, dùng sức lau một phen. Vẻ mặt thiếu niên vẫn đờ đẫn mặc nàng lăn qua lăn lại, giống như không hề thấy đau đớn.

Sau khi xử lý sạch sẽ vết thương thâm đen xong, Lâm Tư Niệm liền ném khăn dính m.á.u vào trong chậu nước, phân phó nha đầu: "Thoa thuốc cho hắn."

"Hả? Em sao?" Nha đầu có chút hoảng, trợn mắt nhìn những vết thương loang lổ trãi dài trên người thiếu niên, có chút không động thủ được.

"Không phải ngươi thì là ai, nếu như hắn c.h.ế.t trong lâu của ta, ngươi có nhặt xác hắn không?" Lâm Tư Niệm lười biếng tựa ngồi tựa vào trên chiếc ghế đối diện, gác hai chân lên giống như nữ hoàng cao cao tại thượng.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 123: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?