Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 124: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nha đầu ủy khuất ờ một tiếng, chỉ có thể căng da đầu làm.

Lâm Tư Niệm lạnh mắt nhìn thiếu niên nửa sống nửa c.h.ế.t kia.

Lúc đầu, Hoa Lệ phái tên câm lãnh huyết lãnh tình này đến giám sát nàng, Lâm Tư Niệm cảm thấy rất chán ghét hắn. Nhưng sau này nghĩ lại, thiếu niên ngoài trừ việc giám sát hành động của nàng, giúp Hoa lệ trộm đơn thuốc thì thực ra chưa từng làm chuyện gì hại nàng, dần dần cũng quen.

Nói cho cùng, nàng không cần phải tính toán với một con chó.

Thiếu niên chân tay thon dài, nhưng bởi vì thường chịu ngược đãi nên cơ thể rất gầy, chỉ có một lớp cơ bắp mỏng dán vào xương, trông rất đáng thương. Hắn rũ mắt, tùy ý để nha đầu vụng về thoa thuốc, loại thuốc đó rất kích thích, thoa lên vết thương rất đau, nhưng hắn có thể nhẫn nhịn không kêu lên một tiếng nào.

Lâm Tư Niệm vừa nhìn thấy mặt hắn tâm liền mềm xuống.

Hắn với Tạ Thiếu Ly lúc trẻ, có đến hai ba phần giống nhau.

"Này, tên câm." Lâm Tư Niệm nhịn không được mở miệng: "Ngươi có tên không?"

Từ trước đến nay vẫn gọi là tên câm, luôn cảm thấy đang bắt nạt hắn.

Thiếu niên lắc đầu, trong ánh mắt như đọng đầy nước hiện ra vẻ mờ mịt.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Thiếu niên vẫn lắc đầu.

"..."

Lâm Tư Niệm nghĩ một lát: "Thập Thất? Thập bát? Hay là, ta gọi ngươi là Thập Thất đi, mười tám không hay lắm."

Khóe miệng nha đầu giật giật, thầm nói: Thập Thất thì hay chổ nào chứ?

"Thập Thất." Lâm Tư Niệm đổi giọng.

Thiếu niên không phản ứng.

"..." Lâm Tư Niệm: ""Tên câm."

Thiếu niên liền ngẩng đầu, trưng mắt nhìn nàng.

Lâm Tư Niệm triệt để không nói gì nữa, trầm mặc hồi lâu mới buồn bực nói: "Lần sau hắn đánh ngươi thì ngươi cứ chạy, đừng ngốc ngốc quỳ ở đó để hắn bắt nạt ngươi nữa. Hắn tuy nuôi ngươi lớn, nhưng không thể khống chế ngươi, hiểu rồi chứ?"

Thiếu niên cúi đầu, không biết có hiểu hay không.

Bắn bó vết thương cho hắn xong, Lâm Tư Niệm liền thu dọn nữ trang, cùng nha đầu dắt hai con ngựa, nhân lúc Hoa Lệ không có ở đây lén lút chạy ra ngoài.

Chân của nàng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ không chịu ngồi yên một chổ. Nghe nói Nhị Vương tử Kim triều Hoàn Nhan muốn đến Lâm An cầu thân, đây là một cơ hội tốt.

Ai ngờ Lâm Tư Niệm vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy tên câm kia như âm hồn bất tán đi theo sau.

Lâm Tư Niệm chậm rãi nhăn mi, mang theo ba phần âm lãnh bảy phần mỉa mai nói: "Tận chức tận trách như vậy? Vết thương nghiêm trọng như vậy còn không quên bán mạng cho sư phụ ngươi."

Thiếu niên cúi đầu nhìn băng vải trên tay, không nói.

Lúc sau Lâm Tư Niệm mới mất kiên nhẫn nói: "Bỏ đi, ngươi muốn đi theo ta thì cứ đi."

Lông mi thiếu niên rung lên, nâng đôi mắt tràn ngập tử khí kia lên, dựng thẳng ngón cái tay phải gập hai gái, làm một tư thế tay với nàng.

Tư thế tay này Lâm Tư Niệm chưa từng thấy, tự nhiên sẽ không hiểu: "Ý gì?"

Thiêu niên ngẩn người, chậm rãi hạ tay xuống, lại không nói nữa.

Ngoài thành Lâm An, một đoàn người ngựa đột mũ lông chồn lót nỉ, thân mang võ bào dị tộc đi lên, đang hộ tống đoàn người Kim đến Lâm An cầu thân.

Bây giờ đang là mùa thu, khí trời vẫn còn chút khô nóng, đám người Kim này dường như mệt rồi, liền xuống ngựa đi đến bên bờ sông nghỉ ngơi uống nước. Bọn họ đều mang mũ lót nỉ dày, để lộ ra một đầu b.í.m tóc, hi ha cười đùa nói chuyện, ai cũng không chú ý đến trên sơn cốc mười trượng bên ngoài, có một đội người ngựa khác đang mai phục ở đó.

Vèo một tiếng, một cây tiễn lông vũ phá không bay đến, đ.â.m vào dưới chân một người Kim đang cúi người uống nước.

Người Kim đó cả kinh, hét lên một tiếng rồi rút đau mù mịt nhìn xung quanh.

Những người khác cũng bị kinh động, đều nhất loạn rút đao ra đứng vây thành một vòng, vây quanh một nam nhân ăn mặc sang trọng.

Nam nhân đó chỉ khoảng ba mươi, thoạt nhìn da béo thịt dày có chút hung hãn, nhưng ăn mặc lại rất hoa lệ, chính là Nhị Vương tử Hoàn Nhan Thuật. Hắn trừng con mắt như chuông đồng, dùng tiếng Hán hét vào sơn cốc: "Người nào!"

Người trên sơn cốc không trả lời, lại tiếp tục b.ắ.n ra mười mấy mũi tên.

Đám người Kim kia vừa trốn vừa quát: "Người nào gan chó cũng thật lớn, dám hành thích Nhị vương tử của Đại Kim ta."

Bọn họ vừa quát lên như thế, mưa tên ngược lại càng trở nên giày đặc hơn, b.ắ.n xiêng vẹo mù trời, hiển nhiên không phải là thích khách chuyên nghiệp gì.

Cục diện đang loạn, đột nhiên có một chiếc xe ngựa từ đằng xa đi đến, tiếp đó hai người cưỡi ngựa theo sau. Đám người Kim kia thấy thế nhất thời hô to cứu mạng.

Hai người trên lưng ngựa kia đều một thân võ bào màu sẫm, một người còn trẻ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt. Người còn lại cơ thể gầy ốm, dùng vải bố che nửa gương mặt, trên lưng đeo một cây cung lớn, không rõ giới tính, đôi mắt thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 124: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?