Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 129: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

" Đúng đó, nghe nói Lâm thị của Tạ phủ mất rồi, mọi người đều cho rằng nàng muốn gả cho Thế tử Tạ Thiếu Ly làm vợ kế nữa chứ!"

Nghe vậy, một nam tử tuần bổ ngồi trong góc rút đao ra khỏi vỏ đập lên bàn, nhấc một chân lên, bày ra bộ dáng người trong nghề cao giọng nói: "Các ngươi thì biết gì chứ! Thế lực Tạ gia như mặt trời ban trưa, đuôi to khó vẫy, triều đình sớm đã kiêng kỵ rồi! Tục ngữ nói trăng tròn ắt sẽ khuyết, nước đầy ắt sẽ tràn, triều đình và Thái tử đang gây dựng Kim Lăng quận vương làm tâm phúc, để đè thế lực Tạ gia xuống, những ngày tháng tốt lành của Tạ gia sắp kết thúc rồi, hoàng đế sao có thể gả con gái mình vào Tạ gia được!"

Thanh y sĩ tử kia cũng là một người hiểu thời thế, lúc này quạt giấy vừa phe phẩy, phản bác tuần bổ: "Huynh đài nói lời này thật không có đạo lý. Mượn Kim Lăng quận vương để đè Tạ gia? Ha, Kim Lăng quận vương là cháu trai ngoại của Định Tây Vương, vốn là người một nhà, sao có thể chân tay tương tàn với Tạ gia được?"

"Tự cổ đều chỉ biết đến lợi ích vĩnh viễn, làm gì có tình huynh đệ như tay chân vĩnh viễn. Kim Lăng quận vương làm vương gia hư danh hai mươi năm, chẳng lẽ không cơ khát chút quyền thế?" Tuần bổ uống một chén trà, phân tích từng chút một: "Càng huống hồ Kim Lăng quận vương họ Triệu, không phải họ Tạ, hắn cuối cùng là người Triệu gia, phải đi theo Triệu gia."

Người đọc sách còn muốn phản bác vài câu nhưng nhìn thấy chưỡng quỹ sau quầy đang gãy bàn tính, cảnh cáo nói: "Quán của ta không bàn chuyện quốc sự, muốn bàn thì mời ra ngoài."

Vì vậy tư sinh và tuần bổ liền hừ một tiếng, mỗi người một nơi không dám nói nữa, người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng chỉ hậm hực bước đi, ngồi xuống chăm chú đọc sách nghe kịch.

Trong sương phòng ở lầu hai quán trà, khóe miệng Lâm Tư Niệm đẩy ra một nụ cười lạnh, trở tay đặt chén trà rỗng xuống án kỷ, đội sa lạp bước xuống lầu, một thân hắc đen rất nhanh đã biến mất trong đám người ầm ĩ.

Từ xưa đến nay, văn nhân và nữ nhân đều là vật hy sinh chính trị, khuất nhục sống luôn đau khổ hơn dứt khoát c.h.ế.t rất nhiều, cuộc sống sau này liền mời An Khang đế cơ từ từ hưởng thụ rồi.

Đây còn chưa phải kết thúc, chỉ mới là bắt đầu.

Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành, tâm trạng Lâm Tư Niệm không tệ, vòng vo ở Lâm An một vòng, không biết thế nào, vô thức bước đến Tạ phủ.

Nàng dừng lại cước bộ, nhìn cây đại thụ to lớn ở của sau Tạ phủ, nghĩ một chút liền nhảy tường vào.

Lúc này đang là buổi chiều, là giờ cơm ở Tạ phủ, người đi lại rất ít, Lâm Tư Niệm dễ dàng vào hậu viện, đẩy cửa sương phòng bước vào.

Trong sương phòng không một bóng người, vô cùng u ám, chỉ có ánh đèn dưới hành làng hắt vào từ khung cửa sổ, ánh sáng mỏng manh rọi lên bàn trang điểm, chiếu sáng hộp nữ trang trên bàn, tất cả đều là bộ dáng lúc nàng vừa rời đi.

Nơi trống rỗng trong lòng Lâm Tư Niệm dường như được bù vào, tình cảm ấm áp xông lên đầu, nàng ngồi trước gương trang điểm, ngón tay chọn một chút phấn, mượn ánh sáng u ám soi gương thoa lên, vẽ lên một tầng đỏ nhạt trên gương mặt tái nhợt.

Nàng chống cằm ngồi trước gương đợi một nén hương, Tạ Thiếu Ly vẫn chưa trở về. Lâm Tư Niệm đợi đến buồn chán liền đứng dậy ngồi lên giường, thầm nghĩ đợi thêm một khắc nữa, nếu Tạ Thiếu LY vẫn còn chưa về thì nàng sẽ đi.

Ai ngờ nằm trên giường chưa được bao lâu, nàng liền mệt mỏi liền mơ màng ngủ mất.

Cho đến khi vang lên một tiếng động nhỏ, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn thon dài đứng ngược sáng nhẹ nhàng tiến vào.

Cơ hồ là cùng một lúc, Lâm Tư Niệm liền tỉnh lại, phút chốc ngồi thẳng người.

Thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc của người kia ở cửa, lúc này Lâm Tư Niệm mới buông bỏ phòng bị, sống lưng đang căng cứng liền mềm xuống. Nàng nâng tay xoa mắt, nghiêng người tựa lên giường, giọng nói mang chút khàn sau khi tỉnh dậy: "Huynh đến rồi, muội sắp ngủ quên luôn rồi."

Tạ Thiếu Ly vẫn đứng ở cửa, thân ảnh cao ngất nhưng cứng rắn, ánh mắt thâm trầm dường như có thể cắn nuốt người.

Tuy chỉ là mấy tháng không gặp, nhưng giữa bọn họ dường như đã vắt qua hàng ngàn năm, chỉ có thể cách khoảng cách mấy bước chân yên lặng nhìn nhau, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.

"Muội đi qua nơi này, muốn đến thăm huynh một lát." Lâm Tư Niệm một tay chống đầu, một tay duỗi thẳng bên hông, cười: "Sao huynh không nói gì?"

Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu mới bước đến, từng bước từng bước lại gần nàng, che phủ người nàng trong bóng của mình.

Những bước ngắn ngủi này giống như đã dùng hết tất cả sinh lực đời này của y. Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm không chớp mắt yết hầu khẽ động, nhưng lại không nói được gì.

Lâm Tư Niệm có chút tịch mịch rũ mắt, thầm nghĩ: Tạ Thiếu Ly đang giận nàng sao? Giận nàng mất tích lâu như vậy, rõ ràng chưa c.h.ế.t nhưng lại không đến gặp y?

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 129: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?