Nghĩ đến đây, mật ngọt trong lòng nàng dần dần tan biến, thay vào đó là một cỗ chua xót dâng lên.
Nàng nở một nụ cười hoàn mỹ bước xuống giường, nhẹ giọng nói: "Bỏ đi, muội vốn chỉ muốn đến gặp huynh một lát, hôm nay đã gặp được rồi, vậy muội đi đây..."
Lời còn chưa dứt, nàng đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tạ Thiếu Ly ôm lấy nàng thật chặt, chặt đến hô hấp cũng run rẩy, y nói: "Có phải ta vừa nói chuyện, mộng liền tỉnh."
Lâm Tư Niệm ngẩn ra, nơi mềm nhất trong lòng bị chạm một cái, ánh mắt nàng cũng dịu lại. Nàng hít mũi một cái, hỏi: "Huynh uống rượu?"
Tạ Thiếu Ly không trả lời vấn đề này, y vùi mặt vào hõm cổ Lâm Tư Niệm, thấp giọng nói: "Muội đi đâu, sao lại không đến tim ta, vì sao không liên lạc với ta? Muội có biết, muội có biết ta đã tìm muội bao lâu rồi không?"
Y đưa ra một loạt chất vấn, hầu như khiến Lâm Tư Niệm không biết trả lời từ đâu.
"Ta đã đi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói chưa từng gặp muội, chưa từng nghe qua tên muội... Phụ thân nói với ta rằng muội đã chết, nhưng ta còn chưa tìm thấy t.h.i t.h.ể của muội thì một khắc cũng không muốn dừng lại, một khắc cũng không tin muội đã chết."
Giọng của Tạ Thiếu Ly hơi run, bàn tay thon dài ôm lấy eo Lâm Tư Niệm, giống như muốn mãi mãi giữ nàng trong lòng bàn tay: "Cho đến hôm qua dưới gốc cây hoa quế, ta biết muội đã trở về, trong lòng mừng đến phát điên, nhưng muội lại ra đi hết sức gọn gàng, gọn gàng giống như một giấc mộng. Sau khi ta trở về đêm liền không thể chợp mắt, muốn đi tìm muội, nhưng lại sợ muội đột nhiên về phủ, sẽ lỡ mất thời gian gặp muội, chỉ hận không thể phân mình làm hai, một nửa đi tìm muội, một nửa ở nhà đợi muội..."
Tạ Thiếu Ly luôn tiếc chữ nh vàng, rất ít khi nói dông dài, nhưng lúc này lại nói liên hồi, rõ ràng tâm tình đang vô cùng thấp thỏm, không khỏi khiến người ta chua xót.
Lâm Tư Niệm giơ tay ôm lại y.
Lưng Tạ Thiếu Ly run lên, hít sâu một hơi, dần dần bình ổn tâm tình. Y thẳng người lên, kéo Lâm Tư Niệm ra, ánh mắt nhìn nàng từng tấc một, giống như đau khổ, lại giống như yêu thương.
Lâm Tư Niệm vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Tạ Thiếu Ly, nhưng vừa nhìn thấy y nàng lại không thể nói gì, chỉ muốn ôm lấy y, ôm y thiên trường địa cửu, c.h.ế.t cũng không buông tay.
"Muội không sao, muội không trở về gặp huynh là có lý do." Lâm Tư Niệm nâng tay ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, kéo đầu y xuống tập hơn, nhón chân hôn lên môi y, úp úng nói: "Huynh là phần mềm nhất trong trái tim muội, muội sợ vừa nhìn thấy huynh liền mất đi dũng khí tiến lên... Xin lỗi, Thiếu Ly ca ca, đã khiến huynh lo lắng rồi."
Tạ Thiếu Ly mạnh mẽ hôn nàng, dường như muốn nuốt luôn môi nàng vào bụng.
Một lát sau, hai người thở dốc tách ra, Tạ Thiếu Ly nhìn gương mặt diễm lệ của Lâm Tư Niệm, như nhớ đến cái gì, y kéo vạt áo Lâm Tư Niệm ra, để lộ mảng lớn da thịt tuyết trắng trước lồng n.g.ự.c nàng.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, cười nói: "Vội thế sao?"
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại không nói gì, chỉ run tay xoa nhẹ lên vết sẹo đã nhạt màu trên vai nàng.
Vết sẹo rất dài, giống như lưỡi đao sắc bén rạch qua da thịt.
"Ồ, cái này à, là do An Khang ban tặng." Lâm Tư Niệm cười lạnh, " Nhưng nỗi đau tang mẹ, cái c.h.ế.t của sư đệ, còn có vết sẹo trên người muội, sớm muộn gì đều sẽ đến ả đòi lại."
Tạ Thiếu Ly nâng mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí.
Lâm Tư Niệm sửng sốt nhìn biểu tình mãnh liệt trong mắt y, trầm mặc một lúc, hỏi: "Huynh muốn g.i.ế.c ả?"
Tạ Thiếu Ly ngầm thừa nhận.
"Không, huynh đừng động thủ, ả vẫn chưa đến lúc chết, muội muốn ả sống đền tội." Lâm Tư Niệm kéo lại vạt áo trở lại ngồi trên giường, áo bào đen như mực từ mép giường rơi xuống, lạnh lùng nhưng mạnh mẽ: "Huynh chăm sóc tốt cho cha mẹ huynh đi, những thứ khác, muội tự có sắp xếp."
"Xem ra, muội đã tính toán hết rồi." Môi Tạ Thiếu Ly khẽ động, vén áo ngồi trước mặt nàng, dùng một tư thái thành tín nhìn nàng: "Muội sợ ta phá quấy nhiễu kế hoạch của muội mới không muốn trở về gặp ta sao? Trong kế hoạch của muội, căn bản không có ta, đúng không?"
"Đừng nói như vậy, huynh biết muội không có ý đó."
"Ta cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Từ lúc muội gả cho ta thì luôn bị thương, xui xẻo thay nhau ập đến."
Nghe y tự trách mình như vậy, Lâm Tư Niệm ngược lại lại nở một nụ cười: "Huynh có lập trường của huynh, khó xử của huynh, muội đều hiểu. Nhưng mà ngày thanh minh hôm đó, nếu không phải huynh dùng cơm thuốc phân tán công lực của muội, Hận Thủy nói không chừng sẽ không chết."
"Muội đều biết rồi." Tạ Thiếu Ly cúi đầu, khàn giọng nói: "Ta giấu muội làm những việc này, khiến công sức của muội đều đổ biển, muội hận ta không?"