Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 144: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thiếu niên thực ra không biết Tạ Thiếu Ly và Thái tử là người nào, nhưng nghe Lâm Tư Niệm cần giúp đỡ, hắn dường như đáp ứng không cần nghĩ ngợi, gật đầu nói: "Được, ngươi cần ta giúp như thế nào?

Hai ngươi bàn bàn một lúc, cho đến lúc gà gáy Lâm Tư Niệm lên giường đắp chăn ngủ, ngủ chưa đến một canh giờ, sau khi trời sáng nàng liền gọi thiếu niên dậy, hai người lên ngựa vội vã chạy đến Lâm An.

Bởi vì trời đổ tuyết nên đường rất trơn trượt khó đi, Lâm Tư Niệm đến Lâm An muộn một ngày so với kế hoạch.

Lúc này bóng đêm vừa phủ xuống, mới vừa vào thành nàng liền cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, mọi con đường ngõ ngách ở Lâm An đều đang bàn tán một chuyện: Định Tây Vương Tạ Doãn c.h.ế.t trận, Vương phi Dương Thị quá mức đau lòng, thắt cổ tự tử...

Lại là một tin sét đánh giữa trời quang.

Lâm Tư Niệm sống ở Tạ phủ lâu như vậy, luôn cho rằng Vương phi Dương Thị rất ghét Tạ Doãn, mới nhốt mình trong hậu viện chuyên tâm tu đạo trong lúc còn trẻ, ai ngờ Tạ Doãn vừa xảy ra chuyện, nàng cư nhiên lại làm ra chuyện tự tử vì tình cực đoan như vậy.

Tạ Thiếu Ly trong một thời gian ngắn liền mất đi hai người thân, sợ là còn đau khổ hơn nàng năm đó.

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy có người bàn tán: "Các ngươi nghe gì chưa, vợ chính của Thế tử Tạ gia còn chưa chết, hơn nữa còn gia nhập tà giác, trở thành độc phụ Lâm Phi Phi mà ai trên giang hồ nghe thấy cũng đều sợ!"

Lời vừa nói ra, như nước sôi đổ vào chảo dầu, xung quanh một mảnh ầm ĩ.

Lâm Tư Niệm không ngờ tin đồn này đến cả người ở thành Lam An cũng đã nghe nói, cũng không biết tên nào lắm mồm đi phát tán tin này. Người triều đình kiêng kỵ nhất là cấu kết với giang hồ, hơn nữa còn có một Thái tử Triệu Thạc đang buồn rầu vì không bắt được điểm yếu của Tạ gia, tình cảnh của Tạ Thiếu Ly e rằng đang gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Lâm Tư Niệm trầm lại, đến nghỉ ngơi cũng không cần, thúc ngựa vùng với thiếu niên chạy đến Định Tây Vương phủ.

Trước cửa Vương phủ màn trắng tung bay, tro giấy tràn ngập, những màu trắng bắt mắt, màu xám tang thương này, không thứ nào là không nhắc nhở Lâm Tư Niệm ở đây đang xảy ra chuyện gì. Mắt nàng đỏ lên, nhắm mắt một lúc, lúc mở ra con ngươi đã khôi phục lại nét trầm tĩnh ngày thường.

Nàng một thân hắc y đứng giữa đêm tuyết, nhẹ giọng hỏi thiếu niên: "Thập Thất, đã chuẩn bị đồ tốt chưa."

Thiếu niên chỉ lên cây cung sau lưng mình, trong bao đựng chỉ có một mũi tên, nếu như quan sát kỹ liền phát hiện, đầu của mũi tên này rất lạ, màu xám, rất cùn, không giống như làm bằng sắt, cho dù có đ.â.m lên người cũng không tạo thành vết thương quá sâu.

Lâm Tư Niệm lôi mũi tên đó ra, nhẹ đ.â.m vào n.g.ự.c mình một cái, mũi tên đó liền dính vào trước n.g.ự.c nàng.

Thì ra, đầu mũi tên được làm từ nam châm, gặp sắt sẽ bị hút dính lên, tạo thành cảnh tượng trúng tiễn giả, nhưng lại không làm người bị thương.

Trong phủ sợ là không qua yên bình, không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào chòng chọc như hổ đói, đợi Lâm Tư Niệm vừa bước vào liền lấy tội danh thông đồng với giang hồ ma giáo mà tóm gọn nàng với Tạ Thiếu Ly. Nhưng Tạ phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không thể không lo...

Nàng suy tính, ném mũi tên lại cho thiếu niên: "Ta phải vào đây, không có chuyện gì thì ngươi không cần manh động, vạn nhỡ nếu như gặp mai phục, ngươi nhớ phải nhắm cho chuẩn."

Lâm Tư Niệm nhẹ nhàng lướt qua vòng hộ vệ, ẩn vào trong Vương phủ.

Nàng đi về hướng đại sảnh đặt quan tài, một đường đi vào như chốn không người. Đại sảnh trống không có chút bất thường, trong lòng Lâm Tư Niệm thịch một cái, mơ hồ có cảm giác không ổn.

Màn trắng tung bay trong sảnh đường, ở giữa đặt hai cổ quan tài màu đen, Tạ Thiếu Ly cô độc một mình quỳ dưới hương án, thỉnh thoảng đốt đống tiền giấy vào trong chậu lửa. Từ góc độ của Lâm Tư Niệm, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của y, vẫn quật cường như vậy.

Năm ngoái lúc Lâm phu nhân chết, Lâm Tư Niệm trong lúc đau khổ đã nói ra không ít lời độc ác, chỉ trích Tạ Thiếu Ly chưa từng trải qua nỗi đau mất người thân, sẽ không hiểu cảm nhận của nàng, còn hôm nay, y cuối cùng cũng nếm đủ mọi chua xót của thế gian này rồi.

Chỉ nhìn cảnh này, Lâm Tư Niệm càng đau lòng đến không thở nổi.

Một trận gió lạnh thổi tới, cuốn bay tay áo nàng, nhưng Tạ Thiếu Ly hình như đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt cách một tầng phong tuyết mịt mù chạm vào nàng, nhất thời hai người đều im lặng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tư Niệm phản ứng lại, vén lên hắc bào bước từng bước lên bậc thang, tiến vào cửa, thản nhiên cười với Tạ Thiếu Ly: "Huynh gầy quá."

Vẻ mặt nàng hoàn toàn không giống với biểu hiện của một nữ nhi bình thường, Tạ Thiếu Ly ngẩn người, dường như không nghĩ tới cách xa bao nhiêu ngày, nàng cư nhiên sẽ dùng vẻ mặt xa cách như vậy để đối xử với y. Một lát sau, cánh tay y khẽ động, dường như muốn chạm vào nàng.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 144: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?