Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 145: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Phi Phi..."

Hai mắt Tạ Thiếu Ly hằn đỏ, Lâm Tư Niệm không dám nhìn y, sợ chỉ lát sau sẽ lộ ra sơ hở. Nàng thắp hương lạy ba lạy, rồi ngồi dậy chuẩn bị đi.

Nhưng Tạ Thiếu Ly lại gọi nàng lại, tầm mắt rơi trên chân trái nàng, một lúc sau mới hỏi: "Chân của nàng, khỏi rồi?"

" Đúng vậy." Lâm Tư Niệm cười, rũ mắt vô thức cuốn lên lọn tóc mai rơi xuống, tựa nghiêng vào trụ cửa nhẹ giọng nói: "Hoa cung chủ đánh gãy chân trái muội, mài xương rồi lại nặn lại, cuối cùng cũng chưa khỏi cái chân què này."

"Thì ra là vậy." Y khàn giọng nói.

Mấy lần gặp nàng trước đó, Lâm Tư Niệm không ngồi thì cũng tựa vào giường, y cư nhiên không nhìn ra chân nàng đã sớm khỏi rồi.

Trong mắt Tạ Thiếu Ly hiện lên một mảnh đỏ, giọng nói khô khốc nhiễm lên chút khí tức đau lòng: "Rời khỏi Diệt hoa cung, trở về bên cạnh ta đi."

Ánh nến chập chờn trong linh đường, gió lạnh thổi qua cuốn màn trắng khẽ bay.

Tạ Thiếu Ly lúc đưa ra yêu cầu, nhưng Lâm Tư Niệm không đồng ý. Có rất nhiều chuyện còn chưa làm rõ chân tướng, nàng không thể rời khỏi Diệt hoa cung.

Cho nên, Lâm Tư Niệm từ chối.

Tạ Thiếu Ly không nói gì, chỉ đỏ mắt nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, thuận thế kéo nàng vào lòng ôm chặt.

Lâm Tư Niệm ngẩn ra, tâm đập hỗn loạn không thể tự chủ, cánh tay nàng vô thức nâng lên, giống như không khống chế được muốn ôm lấy y.

Một lát sau, nàng cuối cùng cũng cắn răng đẩy hắn ra: "Huynh làm gì vậy, thi hài cha mẹ huynh còn chưa lạnh..."

Lời còn chưa dứt, trong bóng đêm sâu thẳm bỗng lóe lên một hàn quang, một mũi tên mang theo tiếng gió phá không bay đến!

Cuối cùng cũng ra tay rồi!

Lâm Tư Niệm lùi về sau một bước, trơ mắt nhìn mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đ.â.m vào n.g.ự.c mình. Tạ Thiếu Ly ở bên cạnh ngẩn ra, vô thức đưa tay muốn bắt lấy mũi tên nhưng chỉ chạm vào đuôi mũi tên.

Phập một tiếng, huyết quang văng khắp nơi.

Cho đến lúc cơn đau từ từ truyền lại từ lồng ngực, Lâm Tư Niệm mới cảm thấy có gì đó không đúng: mũi tên này là thật, căn bản không phải là mũi tên nam châm mà nàng đưa cho tên câm kia!

Còn có người khác muốn g.i.ế.c nàng!

Nhưng Lâm Tư Niệm rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn đau tiếp tục diễn, nàng liền lùi về sau mấy bước, cắn đầu lưỡi, tựa vào cột trụ phun ra một ngụm máu, hàm lệ châm chọc nói: "Chiêu... gậy ông đập lưng ông này.... của phu quân, làm thật tốt..."

Câu này, là nàng nói cho kẻ muốn g.i.ế.c nàng nghe. Một câu nhẹ nhàng này của nàng sẽ xóa sạch tội danh Tạ Thiếu Ly cấu kết với yêu nữ giang hồ.

Đáng tiếc Tạ Thiếu Ly dưới sự khiếp sợ, không hề cảm nhận được một tấm khổ tâm của nàng. Nghe nàng chất vấn, Tạ Thiếu Ly dường như muốn sụp đổ, tay chân luống cuống đón lấy cơ thể dần trượt xuống của nàng, run rẫy nói: "Không, không phải... Phi Phi!"

Nói xong, Lâm Tư Niệm mơ hồ cảm giác được có dịch thể lạnh băng đang rơi trên mặt, nàng mở mắt liền phát hiện Tạ Thiếu Ly đang khóc.

Lâm Tư Niệm nhớ lại lúc đang ở khu đi săn mấy năm trước, Tạ Thiếu Ly ôm lấy chân trái đã gãy của nàng, cũng bi thương mà ẩn nhẫn khóc như vậy.

Lúc Triệu Thạc và Tôn thái phó dẫn vệ binh xông vào Vương phủ, Lâm Tư Niệm nhìn đao quang kiếm ảnh khắp phòng, nhớ lại không biết ai đã nói với nàng một câu: Khi một nam nhân chỉ biết đổ m.á.u vì ngươi rơi lệ, vậy hắn nhất định vô cùng yêu ngươi.

Lâm Tư Niệm chầm chậm câu lên một nụ cười.

Một năm không gặp, Triệu Thạc gầy đi không ít, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt tái nhợt, đến ý cười dối trá trên khóe miệng cũng không thấy nữa, cả người trông có vẻ phiền muộn vạn phần.

"Lâm Tư Niệm, cũng xem như bổn cung đã đợi được ngươi rồi. Ta luôn cảm thấy kỳ lạ, xá muội An Khang đang yên đang lành sao lại bị tên cẩu Hoàn Nhan Thuật nhìn trúng, sau khi điều tra rõ, ngươi đoán xem, thật sự moi được trong miệng của một đám sơn phỉ." Thái tử cười lạnh, nhìn Lâm Tư Niệm như nhìn một con kiến hôi bị trúng tên: "Không, bây giờ bổn cung nên gọi ngươi là nữ ma đầu Diệt hoa cung - Lâm Phi Phi rồi."

Sơn phỉ?

Lâm Tư Niệm trầm lại một lúc: Chuyện An Khang kia nàng cho rằng đã làm rất sạch sẽ, người khác căn bản không thể điều tra được đám sơn phỉ kia, chẳng lẽ có người theo dõi nàng, âm thầm mật báo cho Triệu Thạc?

Chẳng lẽ là tên câm sao? Không, cũng không quá có khả năng.

Đầu Lâm Tư Niệm rối loạn, nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ giãy dụa, miễn cưỡng giơ tay đẩy Tạ Thiếu Ly ra, khóe mắt chảy ra một hàng lệ, run giọng nói: "Tạ Thiếu Ly, huynh nếu đã hợp tác với người đông cung đến hại ta, thì cũng đừng trách ta không niệm tình phu thê đoạn tuyệt ân tình với huynh!"

Tạ Thiếu Ly hé miệng, nhưng Lâm Tư Niệm lại lớn tiếng ngăn lại: "Im miệng!"

Phía sau tầng tầng vệ binh, Tôn thái phó và Thái tử nghe được vài câu, Thái tử gật đầu, Tôn thái phó liền vuốt râu tiến tới trước một bước, trầm giọng nói: "Tiểu Tạ tướng quân vì nghĩ diệt thân, trợ giúp Thái tử điện hạ bắt lại tên độc phụ làm hại muôn dân này, lòng trung thành có thể chứng giám! Người đâu, còn không mau mắt ả độc phụ này lại!"

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 145: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?