Nhưng mà cũng tốt, kế hoạch cũng xem như đã thành công, chỉ là mũi tên thật sự sắc nhọn, miếng sắt bị đ.â.m xuyên, Lâm Tư Niệm bị thương một ít. Vết thương của nàng rất nhẹ, m.á.u chảy ra đa số đều là m.á.u trong túi m.á.u kia.
Lâm Tư Niệm lại kéo áo lên, lập tức thay đổi bộ dáng yếu ớt trước đó, đứng dậy lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Thiếu niên thấy nàng không sao, cũng rất vui, mở cửa hăng hái bừng bừng bừng hỏi: Người bắt nạt ngươi, là Thái tử phải không? Nếu ta thay ngươi g.i.ế.c hắn, ngươi sẽ vui hơn một chút?
Lâm Tư Niệm ngẩn ra, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh: "Giết? Không không, người Triệu gia nợ ta và Thiếu Ly ca ca quá nhiều rồi, một mạng làm sao có thể bù đủ được?"
Thiếu niên còn đang muốn nói gì, Lâm Tư Niệm đã nâng tay ngăn hắn lại: "Không cần ngươi lo lắng, ta tự có tính toán."
Thiếu niên gật đầu, trong mắt toàn là tín nhiệm đối với nàng, hỏi: Giờ chúng ta đi đâu?
Lâm Tư Niệm ngẫm nghĩ trong chốc lát, giọng nói trong đêm gió tuyết lạnh căm càng trở nên lạnh lẽo: "Về Giang Lăng, ta muốn đến Lâm phủ cũ điều tra một chút. Ta có chút nghi vấn với Vinh vương năm đó, cần phải làm rõ.
Hơn một tháng sửa chữa, nhổ cỏ quét tường, Lâm phủ bỏ hoang hơn một năm cuối cũng cũng trông không còn tồi tàn nữa.
Giao thừa khó có được một ngày trời đẹp như hôm nay, Lâm Tư Niệm ở trong thư phòng tìm một đống chính sử dã sử và nơi Dương thành Lan Lăng, vừa tìm đọc vừa viết chú thích, cho đến lúc ánh tà dương chiếu vào nàng mới mệt mỏi đặt bút xuống, dùng mực đỏ vẽ một vòng trên tên của con của Vinh Vương là Triệu Lân.
Lâm Tư Niệm duỗi người, khoác lên người áo choàng lông chồn màu trắng rồi mới đẩy cửa thư phòng ra ngoài.
Ánh dương màu vàng nhạt khiến ngày đông trở nên trong vắt, dưới những cành mai thưa thớt, thiếu niên một mình ngồi tựa vào thành lan can, dùng con d.a.o nhỏ khắc một miếng gỗ.
"Thập Thất." Lâm Tư Niệm cười híp mắt gọi hắn một tiếng.
Lỗ tai thiếu niên khẽ động, nhưng không ngẩn đầu trả lời nàng, ngược lại còn quay đầu bỏ đi. Cước bộ của hắn nhanh mà nặng nề, dường như đang dùng cả bóng lưng mình để nói ra hai chữ 'tức giận'.
Lâm Tư Niệm buồn cười.
Sau khiếu niên theo nàng đến Giang Lăng hai ngày, Lâm Tư Niệm liền bảo hắn đến Lan Lăng điều tra một chút về việc Vinh Vương bại trận bị giết, đợi thiếu niên trở lại Giang Lăng thì đã là một tháng sau, lúc đó, bụng Lâm Tư Niệm đã nhô lên rõ ràng.
Lâm Tư Niệm nhớ rõ, hôm đó thiếu niên ôm một đống sách tìm được ở Lan Lăng đến, hào hứng chạy vào Lâm phủ, kết quả phát hiện Lâm Tư Niệm ôm bụng nằm phơi năm ở trong viện, hắn lúc đó trợn tròn mắt, sách trong tay rơi lộp bộp xuống đất, cả người dường như mới bị sét đánh qua.
Sau đó, hắn liền tức giận, giận một cái liền mất hơn mười ngày nửa tháng.
Thiếu niên này luôn là một người hỉ nộ ái ố vô thường, Lâm Tư Niệm cũng không quá để tâm, chỉ chầm chậm đuổi theo vài bước, nói: "Thập Thất, ngươi rốt cuộc giận cái gì, trách ta không nói với ngươi ta đang mang thai sao?"
Vừa nghe đến hai chữ 'mang thai', thiếu niên càng giận hơn, ném khúc gỗ đang khắc một nửa trong tay xuống đất, lấy hai tay bưng lỗ tai lại, quay lưng lại không nhìn Lâm Tư Niệm.
Cái tính cách trẻ con này của hắn khiến Lâm Tư Niệm dở khóc dở cười, chậm rãi ngồi xuống ghế mây trong viện, cười nói: "Được rồi, không trêu ngươi nữa, hôm nay là giao thừa, ngươi thay ta đến Hải An lâu ở phía tây mua mấy món ăn ngày tết về đây, buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm tất niên."
Dứt lời, nàng móc ra vài nén bạc trong tay áo đưa cho thiếu niên, rồi lại thở dài: "Đáng tiếc nha đầu không có ở đây, cũng không biết Hoa Lệ có làm khó nó không."
Thiếu niên vô thức nhận ngân lượng, xoay người muốn ra ngoài, Lâm Tư Niệm lại gọi hắn lại: "Đợi đã, nhớ mua một ít nhang đèn tiền giấy về."
Bước chân thiếu niên ngừng lại, cùng không còn giận nữa, xoay người làm động tác: Cúng bái?
Ý cười của Lâm Tư Niệm nhạt dần, rũ mắt 'ừm' một tiếng, nói: "Ngày này năm ngoái, ta mất đi mẹ."
Nghe vậy, thiếu niên vô thức nâng tay, ngón ray hơi cong, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tư Niệm đợi một lúc cũng không đợi được hắn nói hết câu đó.
Có lẽ bắt đầu từ năm ngoài, Lâm Tư Niệm đã không có quá nhiều chờ mong đến ngày giao thừa, lúc thế gian đang chìm đắm trong bầu không khí vui mừng pháo hoa, pháo trúc, giấy cửa đỏ thì chỉ có nàng, mãi mãi không bao giờ quên được gương mặt vặn vẹo của mẫu thân trong biển lửa.
Lúc pháo hoa nổ rợp thành, Lâm Tư Niệm và thiếu niên đang ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn sủi cảo trong bát, nghe tiếng pháo nổ, thiếu niên cầm vò rượu đến đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tràn ngập tử khí kia của thiếu niên.