Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 148: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bộ dáng hắn không mang mặt nạ thật có vài phần giống Tạ Thiếu Ly lúc còn trẻ, trái tim Lâm Tư Niệm cũng mềm đi mấy phần, đặt chén đũa xuống nói với hắn: "Giao thừa ở Giang Lăng năm nào cũng có đại hội b.ắ.n pháo hoa, rất náo nhiệt, ngươi có thể đến Phong Hoa lâu để xem, không cần phải ở lại đây với ta."

Thiếu niên lắc đầu, thu tay đóng cửa sổ lại ngồi cạnh Lâm Tư Niệm.

Hắn rót rượu cho Lâm Tư Niệm, nhưng Lâm Tư Niệm lại dùng tay che lại trên chén rượu, chỉ vào bụng mình nói: "Ta không uống nữa."

Thiếu niên liền đặt mặt nạ lên bàn, ôm lấy vò rượu tự mình uống.

Lâm Tư Niệm nhổ cây trâm xuống hơ qua ngọn đèn, ánh sáng trong phòng liền sáng thêm một chút, nàng nhìn ánh nến, nâng má xuất thần trong một lát, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Thập Thất, người có người để nhớ không?"

Thiếu niên đang ôm vò rượu trong lòng, lấy tay áo quẹt miệng, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Lâm Tư Niệm.

Lâm Tư Niệm giơ lay lắc lắc trước mặt hắn, cười nói: "Ta hỏi ngươi đó, nhìn ta làm gì."

Thiếu niên lắc đầu.

Lâm Tư Niệm thở dài một hơi, thu tay lại nói: "Ta có. Còn sống, đã chết, ta có quá nhiều người muốn gặp."

Thiếu niên làm động tác: Ngươi đang nhớ ai, là nam nhân ở Vương phủ kia sao?

Lâm Tư Niệm cười nhẹ một tiếng, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa hơn nhiều.

Trong lòng thiếu nhiên tự nhiên có chút khó chịu, giống như bị hòn đá chặn lại, buồn bực vô cùng. Hắn bỗng đứng dậy, nhanh tay làm thủ ngữ: Đứa nhỏ trong bụng ngươi, là của y?

"Gần đây ngươi có chút kỳ lạ, luôn để ý đến chuyện này làm gì." Lâm Tư Niệm đặt tay lên bụng, cảm nhận vị trí hơi nhô lên kia, cười nói: "Ngươi không cần lo lắng chuyện của ta, ngược lại ngươi, ngươi không chỉ làm trái lời sư phụ không g.i.ế.c ta, còn theo ta bỏ chạy đến Giang Lăng, không sợ Hoa Lệ g.i.ế.c ngươi sao?"

Vừa nhắc đến Hoa Lệ, ánh mắt thiếu niên theo bản năng trở nên ảm đạm.

"Hôm đó ở Định Tây vương phủ, ta thấy ngươi có thể đột phá vòng vây mấy trăm giáp sĩ đến cứu ta, thân thủ tàn nhẫn nhanh nhẹn, nếu như dùng toàn lực đánh một trận, Hoa Lệ quả thật không thể đánh bại ngươi."

Dường hiểu được ý nghĩa ẩn trong câu nói của nàng, thiếu niên mở to mắt, lùi về sau một bước, vô thức lắc đầu.

"Ta biết, ngươi nếu như có lòng phản kháng, Hoa Lệ sao có thể ngược đãi ngươi như thế được." Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, nhạn nhạt đánh giá: "Trung thành ngu ngốc."

Thiếu niên cúi đầu, không thể phản bác.

"Nói đến Hoa Lệ, ta lại có một chuyện muốn hỏi ngươi." Lâm Tư Niệm tựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân, môi đỏ hơi cong lên: "Ta nghe Hoa Lệ nói, mười năm trước ngươi đã đi theo hắn rồi, Hoa Lệ tuổi vẫn còn trẻ, muốn một mình chống đỡ đám giang hồ to lớn kia không phải là chuyện dễ dàng, sau lưng nhất định có một bối cảnh hùng hậu chống lưng. Ngươi có biết, người đứng sau hắn là ai không?"

Thiếu niên mờ mịt nhìn nàng, nghiêng đầu, dường như không hiểu nàng đang nói gì.

"Đổi cách nói khác," Lâm Tư Niệm nâng mắt, nói từng chữ từng câu rõ ràng: "Vinh Vương Triệu Nghĩa Thành, ngươi có biết không?"

Lại là một tiếng pháo hoa vang lên, ánh sáng rực rỡ khiến mắt Lâm Tư Niệm ánh lên rạng rỡ. Thiếu niên nhíu mi nhìn Lâm Tư Niệm một lát, mới gật đầu: Có nghe qua.

Lâm Tư Niệm ngồi thẳng người lại, vội vàng hỏi: "Nghe ai nói, Hoa Lệ?"

Thiếu niên gật đầu.

Khóe miệng Lâm Tư Niệm nhếch lên một nụ cười lạnh, lại bị nàng ép xuống, híp mắt nói: "Hoa Lệ nói gì?"

Thiếu niên: Không nhớ rõ lắm.

"Ngươi không nhớ nhầm chứ? Hoa Lệ thực sự nhắc đến Vinh Vương sao?"

Thiếu niên cúi đầu, dường như nhớ lại chuyện gì tồi tệ, lông mày hắn nhíu lại càng chặt: Ta không nhớ nhầm đâu, năm đó ta còn rất nhỏ, vừa đến bên cạnh sư phụ, nghe sư phụ với người khác đang nói đến chuyện Vinh vương bị giết, liền hỏi Vinh vương là ai...

Một lúc sau, hắn chỉ lên cổ họng của mình, rất bình tĩnh nói: Sư phụ chê ta nhiều chuyện, dùng thuốc độc khiến ta bị câm.

Vẻ mặt thiếu niên rất bình thường, sắc mặt hờ hững, nhưng Lâm Tư Niệm lại cứng cả người, một lúc sau cũng không biết nên nói gì.

Đồng tình? An ủi?

Hình như thiếu niên đều không cần.

Lâu sau, Lâm Tư Niệm đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Không cần phải đón giao thừa nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Đi đến cửa, nàng lại nhớ lại chuyện gì, quay đầu nhìn thiếu niên: "Thập Thất."

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh nến chiếu lờ mờ lên khoảng cách giữa hai người, giống như bao trùm lên một tầng vải mỏng vàng ấm. Lâm Tư Niệm dõi theo con ngươi đen nháy của hắn một lát, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Nghĩ ngơi sớm đi."

Lâm Tư Niệm ở lại Giang Lăng đến đầu mùa hạ, nàng vốn muốn trở về Lâm An lén gặp Tạ Thiếu Ly, nhưng cơ thể không cho phép, đại phu nói không thích hợp đi đường dài xóc nảy, lúc này mới thôi ý định đó.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 148: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?