Hoa Lệ nhìn nàng, chỉ lẳng lặng hô lên: "Lâm Tư Niệm..."
Sau đó, hắn như một con rối bị rút đi hồn phách, miệng mũi tràn đầy máu, ngửa mặt ngã trên mặt đất. Hồng y rơi xuống, lúc hắn c.h.ế.t còn chưa nhắm mắt, chỉ có một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống từ trong khóe mắt, thấm nhập vào trong làn tóc mai.
Không ai biết giọt nước mắt này của hắn rơi vì ai. Có lẽ hắn lừa dối một đời, từng có âm mưu, từng có tính toán, từng có dối trá vô tận, c.h.é.m g.i.ế.c và tàn nhẫn, nhưng chỉ có một giọt nước mắt mềm yếu này là thật.
Ánh nến chập chờn, Lâm Tư Niệm nhìn t.h.i t.h.ể Hoa Lệ, lạnh giọng cười nói: "Ngươi chắc không nghĩ đến nhỉ, ta trời sinh đã có trí nhớ hơn người, có bản lãnh đã nhìn qua thì sẽ không quên, bản Âm dương phá lập quyết kia của ngươi ta đã sớm thuộc lòng từ lúc gặp nhau ở khu vực đi săn kia rồi. Hoa Lệ, ta luyện thành sớm hơn ngươi một bước rồi."
Cười như thế, nàng lại rơi nước mắt. Nàng tự nhẩm, không biết nói cho ai nghe: "Đáng tiếc, ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên ép mội người mẹ bất lực."
Thiếu niên còn đang quỳ dưới đất, ngẩn người nhìn t.h.i t.h.ể Hoa Lệ.
Lâm Tư Niệm ném cung, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ trấn định. Nàng bình tĩnh nói với thiếu niên: "Ta g.i.ế.c sư phụ của ngươi, ngươi có thể tìm ta báo thù, ta đợi."
Lại một tiếng sét đánh xuống, đứa nhỏ ở gian trong cảm nhận được sự sợ hãi lại bắt đầu khóc lên đứt quãng. Trong lòng Lâm Tư Niệm mềm lại, lệ khí trong mắt liền tiêu tan, nàng xoay người chạy vào, ôm lấy đứa nhỏ đang nằm trên giường trúc cứng lạnh, dán trên n.g.ự.c mình nhẹ lắc lư, trong miệng hắng lên một điệu cổ ở Giang Lăng không biết tên.
Cảm nhận được độ ấm của mẹ, đứa nhỏ rất nhanh đã yên tĩnh lại, Lâm Tư Niệm cởi áo cho nó uống sữa.
Đứa nhỏ vô cùng đói bụng, mút vào rất mạnh, uống no rồi vẫn còn hút, nôn ra không ít sữa. Lâm Tư Niệm cho đứa nhỏ uống no, liền khép áo lại, quay người nhìn, thiếu niên đang đứng ở cửa, ánh mắt bi thương lạnh lẽo.
Nhìn thẳng Lâm Tư Niệm trong chốc lát, hắn chậm rãi nâng tay, nói: Ta không tìm ngươi báo thù, ngươi đợi ta cũng rất tốt.
Lâm Tư Niệm mím môi, không nói gì.
Thiếu niên lại run tay nói: Ngoài ngươi ra, ta không còn gì nữa.
"Phu nhân!"
Nha đầu trắng mặt chạy vào gian trong, chỉ hướng đại điện kinh hoảng nói: "Không hay rồi, hộ pháp mang theo đệ tử Diệt hoa cung xông vào rồi!"
Lâm Tư Niệm vừa dỗ đứa nhỏ ngủ, thấy nha đầu hô to gọi nhỏ, liền nhàn nhạt liếc mắt một cái, dừng lên ngón giữa ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Lâm Tư Niệm sớm đã đoán được một khi Hoa Lệ chết, trong cung nhất định sẽ có một trận gió bão nổi lên. Trong miệng nàng hát một làn điệu, nhẹ nhàng đứng dậy đưa con trai đang ngủ say trong lòng cho nha đàu, thấp giọng nói: "Chớ có lên tiếng, mang nó trốn trong gian trong, đợi lát nữa nếu có đánh nhau, nhớ phải bảo vệ nó thật tốt."
Nha đầu cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, liên tục gật đầu với Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm cúi đầu, nhẹ hôn lên trán của con trai một cái, rồi lại nâng lại xoa tóc nó, bình tĩnh cười: "Cũng phải nhớ bảo vệ tốt bản thân."
Mắt nha đầu đỏ lên, cắn răng nói: "Phu nhân yên tâm."
Lâm Tư Niệm đã một ngày không ăn cơm, lại vừa trải qua một màn như lúc này, sắc mặt đã có chút tái. Nàng hít sâu một hơi, nói với thiếu niên đang đứng trước cửa : "Ngươi còn có thể cử động không?"
Thiếu niên thẳng lưng, gật đầu.
Lâm Tư Niệm trầm mặc một lát, cho đến lúc nghe rõ tiếng bước chân hỗn loạn ở bên ngoài, nàng mới nâng đầu cười một cái: "Ngươi phải nghĩ cho kỹ, muốn theo ta sao?"
Thiếu niên vẫn gật đầu như cũ, trong mắt không hề có một tia do dự.
Lâm Tư Niệm móc từ trong tay áo ra một bình sứ bạch ngọc, ném qua cho thiếu niên, trầm giọng nói: "Uống nó đi, sau đó mang thanh đao sắc bén nhất, đi theo ta."
Thiếu niên không hề do dự, nhận lấy bình sứ đổ ra một viên dược hoàn màu xanh, nhai hai cái rồi nuốt xuống.
Vẻ mặt Lâm Tư Niệm khẽ động, thầm nghĩ: Hắn không lo lắng mình sẽ hạ độc hắn sao?
Xem ra, thiếu niên thật sự rất tin tưởng mình.
"Ai g.i.ế.c Cung chủ!" Không biết ai bên ngoài gào lên, tiếp theo đó là một trận mắng chửi ầm ĩ.
Lâm Tư Niệm chỉnh lại y bào, chầm chậm bước ra. Còn thiếu niên lại ôm lấy kiếm, đi theo sau nàng, con sói con này đã không còn xiền xích ràng buộc nữa, nhãn thần trở nên âm ngoan sắc bén, giơ tay nhấc chân đều mang theo tính ngang bướng bồng bột thuở ban sơ.
Vẻ mặt Lâm Tư Niệm rất bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười như có như không, nhưng đám người kia lại giống như nhìn thấy Diêm La quỷ dạ xoa, thoáng giống im lặng, thậm chí còn có mấy tên nhát gan co rúm lùi về sau.
Bọn họ lớn lên từ trong g.i.ế.c chóc, tự nhiên biết ánh mắt như thế nào là nguy hiểm nhất, người như thế nào đang thần phục.