Hộ pháp họ Chu của Diệt hoa cung, là một nam nhân cao to ít nói, khoảng trăm đệ tử Diệt hoa cung đến đây đều là tâm phúc của hắn. Lâm Tư Niệm biết, Chu hộ pháp mơ ước ngồi lên vị trí cung chủ bấy lâu nay, chỉ là Hoa Lệ bình thường quá ngoan độc, Chu hộ pháp không dám lỗ mãng. Hôm nay Hoa Lệ đã chết, hắn liền như sài lang dã cẩu nghe tin lập tức hành động, vây quanh muốn chia một phần.
"Lâm Phi Phi!" Trên tay Chu hộ pháp quấn một xích sắt, hắn dùng ngón cái vuốt ve cái gai mang độc như răng rắn độc trên xích sắt, làm ra bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt: "Là ngươi hại c.h.ế.t Cung chủ sao!"
"Hại chết? Ta nhớ Hoa cung chủ có một quy tắc, ai có năng lực g.i.ế.c cung chủ, liền có thể thay hắn đứng đầu Diệt hoa cung." Ánh mắt Lâm Tư Niệm liếc quanh phòng một vòng, chậm rãi quét qua từng gương mặt hoặc phẫn nộ hoặc ngẩn người ở đây, chỉ có lúc liếc về phía t.h.i t.h.ể Hoa Lệ, mới nhàn nhạt nói: "Quy tắc này được Hoa Lệ định ra, hắn gặp quả báo cũng chỉ vì năng lực hắn không đủ mà thôi, sao lại đến lượt các ngươi xoi mói ta."
"Tuy là nói như vậy..."
Cơ bắp Chu hộ pháp giật giật, trầm mặt nói: " Nhưng mạng của ngươi là do Cung chủ cứu về, hắn vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, ngươi sao lại có thể g.i.ế.c hắn!"
"Ha, đối xử với ta không tệ..." Lâm Tư Niệm phì cười một tiếng, kéo lê trường bào chậm rãi bước lên bậc thang, giơ tay vuốt ve lên chiếc sàn mềm mại vàng nhạt làm bằng gỗ lim của Hoa Lệ, khóe miệng cong thành một độ cong mỉa mai: " Đúng vậy, mẹ và sư đệ của ta đều c.h.ế.t trong tính toán của hắn, hai mạng này của ta đều rất đau khổ, chỉ dùng một một mạng của hắn để bù đắp đã là quá khoan dung với hắn rồi! Sao nào, chẳng lẽ món nợ còn lại Chu hộ pháp muốn thay hắn trả hết sao!"
Sấm sét đánh qua, giọng nói Lâm Tư Niệm càng trở nên mạnh mẽ.
Nàng giương tay áo, tay áo màu đen như màn đêm đen tối nhất, rơi xuống trong ánh nến mờ mịt.
"Các ngươi nghe cho rõ đây, Diệt hoa cung bây giờ, do Lâm Phi Phi ta định đoạt!" Lâm Tư Niệm bắt chéo hai chân ngồi trên ghế gỗ lim, đặt tay lên tay vịn, trường bào phủ xuống, con ngươi đen nháy ánh lên rạng rỡ dưới ánh đèn ban đêm, nàng nói ra từng câu từng chữ rõ ràng: "Ta cho các ngươi thời gian nửa khắc, buông bỏ đao kiếm trong tay, người nào trái lệnh..."
Nàng dừng một lát, trong mắt mang theo ngạo khí nghênh ngang, nhã ra một chữ trong kẽ răng: "... Chém!"
Một chữ, nặng tựa ngàn cân. Ngươi bên dưới ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ai cũng không dám là người đầu tiên.
Nhưng trong lòng Lâm Tư Niệm lại cười nhạo: Nhân tâm không vững, không đáng lo ngại!
"Hừ, ngươi ngoài việc biết làm hương liệu ta thì còn có bản lĩnh gì cơ chứ, Hoa cung chủ nhất định đã trúng quỷ kế của ngươi mới rơi vào cảnh c.h.ế.t thảm này! Người Diệt hoa cung bọn ta mặc dù tôn sùng kẻ mạnh, nhưng không dung độc phụ gian trá ác độc như ngươi!"
Chu hộ pháp xoay người, cao giọng nói với khoảng trăm đệ tử: "Hôm nay ả có thể lấy oán trả ơn Hoa cung chủ, ngày mai, có phải cũng sẽ vinh hoa phú quý mà bán đứng huynh đệ Diệt hoa cung chúng ta! Nữ nhân hai mặt như vậy các ngươi có muốn đi theo ả không!"
Người Diệt hoa cung đa số là những cổ máy g.i.ế.c người không có văn hóa, hơi chút xích mích liền như cỏ đầu tường nghiêng về một bên. Những đệ tử có ý định rút lui điều nhao nhao gật đầu nói phải, rồi lại cầm vũ khí nhìn Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm nâng tay chậm rãi sửa lại cổ áo của mình, cười lạnh: "Nói như vậy, muốn đánh ta sao?"
Cánh tay Chu hộ pháp rung lên, xích sắt dài sáu thước liền linh hoạt như rắn phá không bay đến trước mặt Lâm Tư Niệm. Lâm Tư Niệm bay lùi ra sau, tiếp lấy cây cung thiếu niên ném tói nhanh chóng giương cung cài tên, một tên bay ra, chỉ nghe thấy keng một tiếng giòn tan, mũi lên chạm vào xích sắt của Chu hộ pháp, xích sắt mất đi độ chính xác bay lướt qua tóc Lâm Tư Niệm, cắt đứt một lọn tóc.
Mà mũi tên của Lâm Tư Niệm cũng phá không bay đến, lướt bị thương gò má Chu hộ pháp.
Hai người xuất thủ chỉ trong nháy mắt, nhưng so sánh mà nói, tiễn thuật của Lâm Tư Niệm chiếm ưu thế hơn. Khí lực mạnh mẽ như vậy không giống một nữ nhân có thể làm được chút nào!
Ánh mắt Chu hộ pháp trầm xuống: Nữ nhân này nếu không phải trời sinh thần lực, vậy chỉ còn một khả năng, ả đã luyện tà công như Hoa cung chủ!
Trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng vẻ mặt lại vẫn giả vờ mạnh mẽ, phất tay hạ lệnh: "Bắt ả lại cho ta!"
Đám đệ tử kia không dám làm trái, vây quanh Lâm Tư Niệm và thiếu niên lại ở giữa, Lâm Tư Niệm vươn tay, nắm lấy đoạn tóc bị cắt đứt của mình trong lòng bàn tay, ngước mắt hô lên: "Thập Thất!"
Thập Thất rút kiếm, như mũi tên phá không lao đến phá tan vòng vây, một đường đánh tới. Mà Lâm Tư Niệm lại đứng sau lưng hắn, nhanh nhẹ giương cung cài tên, hai người phối hợp một gần một xa rất ăn ý, trên mặt còn mang theo ý cười đánh g.i.ế.c mê say, không khỏi khiến người khác kinh hồn bạt vía.