Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 164: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"... Ta biết."

"Không, muội không biết." Triệu Anh nói: "Lúc Tạ Thiếu Ly cảm nhận được tính tình muội thay đổi, cơ thể càng ngày càng tệ, y sớm tối đều cầu an, đi khắp nơi nghe ngóng phương thức, trăm phương ngàn kế muốn cứu lấy tính mạng đầy nguy hiểm của muội. Có một loại thuốc cần lấy m.á.u làm thuốc dẫn, y mỗi ngày đều cắt mình một dao, dùng m.á.u của mình cho muội uống, lại sợ muội vị giác nhạy bén sẽ phát hiện ra cái gì, y liền bỏ vào dược thiện một ít thuốc tê để che mùi màu..."

Lâm Tư Niệm chợt trợn to mắt.

“Huynh mang đến thứ gì ngon thế, thơm quá."

"Là cháo gà dong bích muội thích ăn nhất."

"Bên trong có bỏ dược liệu sao?"

"Chỉ là vài vị thuốc bổ như tuyết sâm cẩu kỷ thôi."

"Kỳ lạ, đầu lưỡi muội hơi tê, không nếm được mùi gì cả."

Chuyện cũ như gió, nhẹ nhàng mở ra ký ức đầy bụi của Lâm Tư Niệm. Nụ cười tự tin cường đại trên khóe miệng nàng có một tia rạn nứt, đôi mắt cong cong nhiễm một tầng ẩm ướt.

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo màu đen, sống mũi cay cay, cổ họng như nghẹn lại, một lúc sau mới có thể run giọng nói: "Những chuyện này, y chưa từng nói với ta."

"Tính cách của y chính là như vậy, làm mười việc cũng không chắc sẽ mở miệng nói một câu. Những ngày muội mất tích, y điên cuồng tìm muội, không ăn không uống còn bệnh nặng một trận. Cơ thể Tạ Thiếu Ly vẫn luôn khỏe mạnh, đến bệnh nhỏ cũng chưa từng mắc phải, hôm đó y tìm muội liên tục hơn mười ngày, mệt đến hôn mê, liền rơi từ trên lưng ngựa xuống..."

Lâm Tư Niệm đã nghe không nổi nữa, chỉ có thể bưng chén trà lên để che giấu tâm tình của mình lúc này, tay khẽ run rẫy, nước trà xanh biếc khẽ chuyển động.

Triệu Anh nhìn sắc mặt của nàng, nói: "Còn muốn nghe tiếp nữa không."

Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Ngươi nói đi."

"Mấy hôm trước thư của y, trong thư y nói, muội hình như thích người khác rồi, không còn yêu y nữa."

Triệu Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Ngữ khí của y trông rất thương tâm, y còn hỏi ta phải làm sao, y lập tức muốn nhốt muội lại bên cạnh, lại hy vọng muội có thể hạnh phúc... Rất buồn cười phải không? Lúc trước Vũ Đồng thường kể cho ta nghe một câu chuyện, nam nhân bên trong thường làm anh hùng cứu mỹ nhân, đánh đâu thắng đó, nhưng trên đời này làm gì có anh hùng nào như vậy, một người nam nhân nếu như đã động tình rồi, làm gì cũng đều rất buồn cười."

Cái tên Kim Lăng điên cuồng ăn chơi này, cư nhiên cũng có thể nói ra những lời ngọc ngà như vậy, có thể thấy thực sự đã trưởng thành rồi.

Lâm Tư niệm nhanh chóng dùng ngón tay lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: "Y nhìn đâu ra ta xa mặt cách lòng chứ?"

"Bên cạnh muội có phải có một thiếu niên gọi là 'Thập Thất' không? Y nói câu đầu tiên sau khi muội hôn mê tỉnh lại, là gọi tên Thập Thất."

"Y đến những điều này cũng nói với ngươi?"

" Đúng vậy. May mà vẫn còn có một người như ta có thể để y phát tiết, nếu không y đã sớm nhịn đến c.h.ế.t rồi."

Lâm Tư Niệm nhịn không được cười lên: "Vậy y cũng có thể đến hỏi ta mà, dù sao, ta mới là thê tử của y."

"Lâm Tư Niệm, muội với y thành hôn hai năm rồi, nhưng có từng nhìn thấy y trách muội câu nào chưa?"

Lâm Tư Niệm suy nghĩ một lát, hình như thật không có.

Triệu Anh nói: "Lâm Tư Niệm muội biết không, Tạ Thiếu Ly luôn ở bên cạnh muội. Cho dù muội có thể không yêu y nữa, y vẫn cam tâm tình nguyện bảo vệ muội."

"Ta biết." Lâm Tư Niệm trả lời.

Triệu Anh giật mình, hỏi: "Muội biết?"

Khóe môi Lâm Tư Niệm khẽ câu lên, rũ mắt nhẹ nhàng nói: "Ta vừa nhìn đã biết rồi, người mang mặt nạ vừa nãy chính là y. Y cũng thật ngốc, cho rằng che đi mặt mình ta liền không nhận ra sao, ta và y đã bên nhao bao nhiêu năm rồi, từng đường nét của y sớm đã in sâu vào tong xương cốt ta, sao lại không nhận ra được chứ."

"Muội..." Triệu Anh nhất thời không biết nói gì, đỡ trán nói: "Ta thật sự phục hai người rồi, người này còn biết giày vò người kia hơn. Muội đã biết hết rồi, ta cũng không nhiều lời nữa."

Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn về hướng Giang Vũ Đồng, nói với Lâm Tư Niệm: "Quấy rầy lâu như vậy, ta cũng nên đi rồi, Vũ Đồng... đành nhờ muội vậy."

Lâm Tư Niệm kinh ngạc: "Nhanh vậy sao, không nói một lời cáo biệt với Giang tỷ tỷ sao."

"Không, ta sợ gặp muội ấy ta liền không nỡ rời đi."

Lâm Tư Niệm xoa cánh tay 'ừm' một tiếng, nói: "Chua c.h.ế.t rồi."

Triệu Anh cũng cười, hắn hình như vẫn còn lời muốn nói, có chút không tự nhiên sửa lại vạt áo, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Không ngờ ta lúc trẻ khốn nạn như vậy, muội còn đồng ý giúp ta, cám ơn muội."

Lâm Tư Niệm hời hợt phất tay một cái, nói: "Ta không phải giúp người, là giúp Giang tỷ tỷ."

Triệu Anh ôm quyền cúi người, nói: " Nhưng ta vẫn phải cám ơn muội."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 164: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?