Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 165: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lát sau, hắn đứng thẳng người: "Lần này nếu ta không thể trở về, mong muội chuyển lời đến Vũ Đồng..."

Hắn dừng một lát, trước khi Lâm Tư Niệm mở miệng hỏi liền đổi ý: "Nếu như là tin xấu, thì đừng nói cho muội ấy biết."

Lâm Tư Niệm một lúc sau mới nửa thật nửa giả cười một tiếng: "Dài dòng."

Triệu Anh Cười một tiếng, vẻ mặt lại trở về như lúc trước: "Ta đi đây, sau này gặp lại."

Lâm Tư Niệm tiễn hắn đến cửa, tựa vào hành lang nhìn bóng lưng Triệu Anh đi xa, thầm nghĩ: Diệt hoa cung tuy không có binh lực gì, nhưng mạng lưới tin tức vẫn rất rõ ràng, chuyện tử huyết linh chi bị trộm thật kỳ lạ, nàng phải điều tra kỹ.

Nàng trời sinh mẫn cảm, không biết vì sao, nàng ngửi được mùi nguy hiểm: Dường như thế cục rắc rối phức tạp này không vì Hoa Lệ c.h.ế.t mà kết thúc, mà vẫn tiếp tục bị một bàn tay đen tối không thấy được thao túng, đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay...

Triệu Anh đứng dưới ánh nắng ấm áp trời thu, phía sau rừng núi trùng điệp, tầng tầng lớp lớp. Hắn lại ôm quyền, nói một tiếng đa tạ, lúc này mới nhìn về hướng Lâm Phong lâu, rồi xoay người lên ngựa chạy xuống núi.

Cùng lúc đó trong Lâm Phong lâu, Giang Vũ Đồng đang vui vẻ chơi với tiểu Tạ Thần, thấy Lâm Tư Niệm bước vào, nàng cười hỏi: "Triệu Anh đâu? Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, cũng nên gọi hắn đến xem một chút, tặng chút quà gặp mặt gì đó."

Lâm Tư Niệm bước đến, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm kia, nói: "Hắn có việc gấp, không kịp nói lời cáo biệt với tỷ đã vội vàng xuống núi rồi."

Ý cười trên khóe miệng nàng ngừng lại, nhẹ nhàng ờ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

Buổi tối ở Diệt hoa cung luôn yên tĩnh đến đáng sợ, ánh nến chập chờn kèm theo gió thổi, không hề có nhân khí.

Giang Vũ Đồng sớm đã ngủ rồi, thiếu niên cũng không biết đi đâu, đệ tử Diệt hoa cung không dám bước vào Lâm Phong lâu nửa bước, trong căn phòng trống rỗng chỉ có Lâm Tư Niệm và con trai đang ôm nhau ngủ.

Lâm Tư Niệm luôn nhớ đến những lời Triệu Anh nói hôm nay, trong lòng liền sinh ra mấy phần phiền muộn. Nàng trở người khó ngủ, nỗi nhớ Tạ Thiếu Ly tích góp đã lâu như hồng thủy bạo phát, không thể khống chế.

Lâm Tư Niệm không ngủ được, dưới ánh đèn dầu, thỉnh thoảng có vài tán lá hồng phong rơi xuống. Lâm Tư Niệm từ từ tản bộ dọc theo hành lang, lúc đi đến ngã rẽ, nàng mơ hồ nhìn thấy một người đang đứng thẳng trong đình viện.

Đến gần nhìn một cái, chính là Lý Thiệu nàng đang tìm nãy giờ...

Không, bây giờ có lẽ nên gọi y là Tạ Thiếu Ly, phu quân ngốc của Lâm Tư Niệm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tư Niệm, lưng Tạ Thiếu Ly cứng đờ, vội vàng mang chiếc mặt nạ trong tay lên, lúc này mới hít sâu một hơi, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.

Lâm Tư Niệm chậm bước tới, đứng trước mặt y.

Một trận gió đêm thổi tới, lá phong trong đình lả tả rơi, từng phiến đỏ hồng xoay tròn rơi xuống, trong đó có một phiến lá rơi trên tóc Lâm Tư Niệm, nhấn mạnh gương mặt diễm lệ của nàng.

Tạ Thiếu Ly nhịn không được, giơ tây nhẹ nhàng lấy phiến lá phong kia xuống.

Lâm Tư Niệm nhìn y, chợt nâng tay nắm lấy cổ tay hắn, thật chặt, giống như liều mạng nắm lấy thứ gì đó quan trọng. Sau đó nhân cơ hội Tạ Thiêu Ly đang ngẩn người, nàng nhẹ nhàng bám vào vai Tạ Thiếu Ly, đặt một nụ hôn ấm áp lên trên chiếc mặt nạ đồng lạnh băng dữ tợn kia.

Cơ thể Tạ Thiếu Ly nhất thời cứng lại.

Lâm Tư Niệm cong khóe môi, giữa bóng đêm m.ô.n.g lung khẽ mỉm cười: "Ta biết là huynh, Thiếu Ly ca ca."

Trong bóng tối yên tĩnh, gió cũng rất tĩnh mịch, đến đám côn trùng cuối thu tàn tạ cũng dừng lại tiếng kêu.

Trầm mặc hồi lâu, Tạ Thiếu Ly như được giải phóng xiềng xích cuối cùng, y cũng hung hăn ôm lấy Lâm Tư Niệm, khàn giọng nói: "Là Triệu Anh nói với muội sao?"

"Không ai cả, muội sớm đã nhìn ra rồi."

Lâm Tư Niệm ôm lại y, cọ cọ gò má lên hõm cổ y, hai người vẫn thân mật như trước kia. Lâm Tư Niệm cười nói: "Huynh đúng là ngốc đáng yêu, trên cơ thể huynh nơi nào có nốt ruồi muội đều biết rõ, sao lại chỉ vì huynh che mặt liền không nhận ra huynh được? Sở dĩ muội không nói ra là vì muốn nhìn huynh có thể giả vờ bao lâu, ai ngờ huynh lại trụ lâu như vậy."

Nàng không nhìn thấy biểu tình dưới lớp mặt nạ kia, chỉ thấy tai y đỏ lên dưới ánh nến.

Lâm Tư Niệm nhịn không được đưa tay sờ lên tai y, quả nhiên rất nóng. Nàng nhẹ cười một tiếng, búng một cái lên mặt nạ lạnh băng bằng đồng kia: "Thứ này vướng víu quá, huynh gỡ xuống đi."

Tạ Thiếu Ly do dự một lát, cuối cùng nâng tay gỡ mặt nạ xuống.

Gương mặt anh tuấn của y vẫn như xưa, được ánh trăng chiếu lên lại tăng thêm vài phần ôn nhu. Lâm Tư Niệm vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia liền nhịn không được cảm xúc dâng trào, ngẩng đầu chặn lại đôi môi gầy mỏng của Tạ Thiếu Ly.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 165: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?