Keng một tiếng, mặt nạ trong tay Tạ Thiếu Ly rơi xuống đất, y không nhịn được chế trụ gáy Lâm Tư Niệm, làm nụ hôn thêm sâu, không định hôn nhẹ nữa.
Lúc tách ra hít thở, Lâm Tư Niệm giơ ngón tay mơn trớn lên đôi môi ẩm ướt của y, hỏi: "Muội vậy rồi sao huynh còn chưa ngủ?"
"Vì đang nhớ muội." Tạ Thiếu Ly hôn lên ngón tay nàng, khàn giọng hỏi lại: "Muội thì sao, sao không ngủ được."
Lâm Tư Niệm, thấp giọng nói: "Bởi vì đang nhớ huynh."
Hô hấp Tạ Thiếu Ly cứng lại, t.ì.n.h d.ụ.c trong mắt càng nồng đậm. Cả đời này y thanh cao khắc kỷ, chỉ có lúc đứng trước mặt Lâm Tư Niệm mới thất thố như vậy.
Phòng nhỏ phía tây đình viện là nơi Lâm Tư Niệm đọc sách viết chữ, hai người dưới cơn động tình cũng không để ý nhiều chuyện như vậy, ôm nhau vào phòng lăn một phòng lên giường.
Tạ Thiếu Ly hôn lên gương mặt đầy mồ hôi của nàng, không ngừng hỏi nàng: "Phi Phi, muội còn yêu ta không?"
Lâm Tư Niệm biết trong lòng y đang lo lắng điều gì, cái tên kín miệng này, dám vì mình vô thức gọi nhầm tên y và Thập Thất liền canh cánh trong lòng như vậy. Đồng thời, Lâm Tư Niệm cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân, có phải bởi vì bình thường nàng quá cô độc rồi, không hề dính người mới khiến Tạ Thiếu Ly cảm thấy không an toàn như vậy?
Nhưng ở trên giường phân tâm không phải là chuyện gì tốt, Lâm Tư Niệm còn chưa làm gì đã bị lăn lộn đến ngơ ngác, đến mình là ai cũng không rõ nữa, chỉ có thể theo bản năng gọi tên Tạ Thiếu Ly, nói với y: "Ta yêu huynh, Thiếu Ly ca ca, cho dù có c.h.ế.t cũng vẫn sẽ tiếp tục yêu..."
Tạ Thiếu Ly nghe xong những lời này, liền dừng lại động tác, chỉ hung hăng ôm lấy Lâm Tư Niệm, vùi gò má mình vào hõm cổ nàng.
Lâm Tư Niệm cảm giác được hơi thở gấp gáp của y phu lên bên cổ mình, rất nóng, mang theo chút ngứa. Thần trí tan rã của nàng dần thu lại, giơ tay vuốt ve lên tấm lưng mạnh mẽ của y, nói: "Sao vậy."
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại đưa tay che mắt nàng lại, trong bóng tối phóng đãng điên cuồng hôn nàng. Lâm Tư Niệm bị hôn đến thất điên bát đảo, bóng tối bao phủ trước mắt khiến nàng sinh ra sinh ra vài phần bất an, nhịn không được muốn kéo tay y xuống, nhưng Tạ Thiếu Ly lại cố chấp không buông.
Y sao vậy?
Lâm Tư Niệm nghi hoặc, đột nhiên cảm nhận được vài giọt tinh thể lạnh lẽo rơi trên mặt mình, mà hô hấp của Tạ Thiếu Ly thay đổi khó nhìn ra, đè nén run rẫy.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, khẩn trương nói: "Huynh khóc sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Tư Niệm liền hối hận rồi.
Nàng không nên vạch trần ra, Tạ Thiếu Ly kiêu ngạo như vậy, thà bịt mắt nàng lại cũng không muốn để nàng thấy nước mắt của mình... Nhưng nàng phải làm sao đây? Nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào vô thanh của y, tim liền tan nát.
Một lúc sau, Tạ Thiếu Ly mới khàn giọng nói: "Phi Phi, muội không được nói chữ chết, chúng ta phải ở bên nhau cả đời."
Dưới lòng bàn tay của y, mi mắt Lâm Tư Niệm khẽ rung lên.
Nàng thất thần trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói: "Muội vẫn còn nhớ đầu thu năm ấy, Thiếu Ly ca ca mười lăm tuổi mang một bộ võ bào trắng tuyết, cưỡi một con tuấn mã đen trắng chạy qua trước mặt muội. Hôm đó tinh quang rực rỡ, lá hạnh màu vàng nhẹ bay qua, muội nhìn huynh không chớp mắt đến phát ngốc... Lúc đó muội liền biết, trong lòng muội sẽ không bao giờ có người thứ hai."
Tạ Thiếu Ly ôm chặt lấy Lâm Tư Niệm, cùng nàng đan tay vào nhau.
"Muội biết mình cá tính mạnh mẽ, rất ít khi dựa dẫm vào huynh, điều này có lẽ làm huynh rất khổ tâm." Lâm Tư Niệm thỉnh thoảng lại đáp lại nụ hôn của Tạ Thiếu Ly, cười nói: "Huynh không cần làm gì cho muội, cũng không cần biết muội đã trãi qua chuyện gì, huynh chỉ cần biết, muội vẫn yêu huynh trước sau như một là được rồi."
Trong đêm sâu thẳm, Tạ Thiếu Ly khàn giọng nỉ non bên tai nàng: "Ta là một người biệt nữu không có gì thú vị, cưới muội là chuyện may mắn nhất trong đời ta."
Y hiếm khi nói được một lời tâm tình, Lâm Tư Niệm vừa cảm động lại vừa thấy chua xót, thầm nghĩ: Đêm khuya tình nồng, sao lại trở thành buổi trò chuyện của phu thê hai người rồi?
Bóng đêm lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng che đi tiếng nỉ non trong phòng, cho đến lúc trăng sao biến mất, mặt trời mọc lên, động tĩnh trong phòng mới dần dần lắng xuống.
Lâm Tư Niệm bị tiếng bàn ghế vỡ nát đánh thức.
Nàng giật mình ngồi dậy, thiếu niên vẻ mặt phẫn hận đứng trước cửa thư phòng, trong mắt vì tức giận và sát khí bừng bừng, như con soi trừng mắt nhìn Tạ Thiếu Ly đang đứng bên giường.
Thiếu niên hơi cúi người, bày ra tư thế công kích, đoản đao trong tay đã ra khỏi vỏ, chặt án kỷ bằng gỗ vỡ nát.
Lâm Tư Niệm lấy quần áo ở đầu giường, xoay người khoác ngoại bào lên, ăn mặc chỉnh tề xuống giường, trầm giọng nói: "Thập Thất, ngươi làm gì vậy!"