Lâm Tư Niệm biết sự khổ tâm của mẹ, nhưng trong lòng vẫn luôn phiền muộn, bĩu môi nói: “Cho dù con có thích y như thế nào, nhưng hôn nhân dựa vào sự áy náy và báo ân từ còn ý nghĩa gì nữa chứ.”
Lâm phu nhân lắc đầu, cười nhẹ nói: “Bây giờ nói với con những lời này có lẽ con sẽ không hiểu được. Nhưng đối với mẹ, không gì quan trọng hơn việc con gái có nơi nương tựa, không lo cơm nước.”
Tâm tình Lâm Tư Niệm khẽ động, nàng xoay người ôm lấy mẫu thân đang ngồi điều thuốc. Cơ thể bà rất gầy, trên người còn vươn lại chút mùi thảo dược, có thể như lời bà nói, cơ thể bà đã không còn tốt như trước nữa.
Chuyện tình cảm vốn một người nguyện đánh một người nguyện nhận. Lâm Tư Niệm cảm thấy bản thân là một người không thể hiểu được. Những cô nương nhà khác còn chưa hiểu chuyện, cha mẹ đã làm chủ hôn nhân gả cho cho một nam nhân còn chưa biết mặt. Nàng có thể đứng cạnh Tạ Thiếu Ly đã không phải dễ dàng rồi, còn vọng tưởng có được trái tim của y, có thể là quá tham lam rồi.
Đang rầu rĩ thì thấy thị tỳ áo xanh đến thông báo, nói rằng tú nương ở Tú phường đến rồi, muốn đo kích cỡ người Lâm Tư Niệm để may ra một bộ áo cưới đẹp nhất thành.
Nghe đến hai chữ “áo cưới”, Lâm Tư Niệm có chút giật mình, mù mịt quay đầu nhìn mẫu thân. Lâm phu nhân nhấc tay che miệng ho lên vài tiếng, giải thích: “Vương gia có chút vội, mà gần đây chỉ có ngày mười hai tháng tám là ngày hoàng đạo, cho nên...”
Tốc độ làm việc của Tạ phủ phải nói là nhanh như sấm rền gió cuốn, tối qua liền định ra ngày cưới cho Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly, vào nửa tháng sau, trước trung thu. Lâm Tư Niệm có cảm giác như mình đang nằm mơ, nhìn không được đưa tay nhéo eo mình một cái. Lúc eo đau đến cong người nàng liền lộn xộn nghĩ: “Gạo đã sắp nấu chín thành cơm rồi, mình thật sự không còn đường lui nữa.”
Tú nương cẩn thận đo xong kích cỡ liền có thị tỳ đến mời đi dùng bữa, Lâm Tư Niệm cùng mẫu thân đến đại sảnh Tạ Phủ liền thấy trong đại sảnh đặt thêm vài cái án kỷ, sau án kỷ có một thanh niên hắc y ngũ quan nghiêm nghị đang ngồi. Thấy Lâm Tư Niệm đến, thanh niên hắc y liền sững sờ một lát rồi lười biếng nở một nụ cười, vẫy tay với nàng nói: “Lâu quá không gặp, biểu tẩu.”
Nói xong, hắn tự ôm bụng cười, dùng vai đẩy Tạ Thiếu Ly đang ngồi thẳng ở bên cạnh, liếc mắt ra hiệu nói: “Lần này “cô vợ nhỏ” của huynh trở thành vợ thật rồi!”
Người này chính là Triệu Anh, tên ăn chơi trác táng có tiếng ở thành Lâm An, một trong những tên đầu sỏ hại cô ngã gãy chân năm đó.
Nghe ngữ điệu của Triệu Anh hiển nhiên là biết chuyện hai nhà Tạ Lâm kết thông gia rồi, trên mặt không khỏi nổi lên một trận khô nóng. Còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Triệu Anh bắt lấy vai Tạ Thiếu Ly, tự cố tự tiếu: “Huynh cưới Lâm Tư Niệm thật tốt, thật đó.”
Nghe vậy, Lâm Tư Niệm nghi hoặc nhìn Triệu Anh, thầm nghĩ đây là tên tiểu tử thuở nào bây giờ đã hiểu chuyện rồi sao? Lúc trước hắn không phải luôn cảm thấy nàng thân phận thấp hèn, luôn phản đối chuyện hai nhà Tạ Lâm kết thông gia sao?
Đang suy nghĩ như vậy, Triệu Anh liền nói tiếp: “Huynh có người quản rồi thì sẽ không tranh Giang Vũ Đồng với ta nữa.”
Giang... Vũ Đồng? Nghe giống như tên của một cô nương nào đó.
Lâm Tư Niệm làm như không để ý nhìn Tạ Thiếu Ly.
Gương mặt băng lãnh vạn năm bất biến của Tạ Thiếu Ly hiếm khi lộ ra vài phần quẫn bách. Tai y đỏ lên, bình tĩnh đẩy Triệu Anh đang cười cợt nhả ra. Khuôn mặt tuấn dật hơi nghiêng, tầm mắt dừng ở bên ngoài, chỉ lưu lại cho Lâm Tư Niệm một sườn má thanh cao.
Lâm Tư Niệm không nói được cảm giác này là gì, có chút chua xót, có chút khó chịu.
Lơ đãng ăn xong cơm trưa, Lâm Tư Niệm ở cửa trước hậu viện đi một vòng thì bắt gặp Triệu Anh và Tạ Thiếu Ly đang nghỉ ngơi bên hồ sen.
Hai người nam nhân ở trong đình viện, một người hắc y như mực, một người bạch y trắng hơn tuyết, một người tùy tiện ngông cuồng, một người thanh lãnh kiêu ngạo. Không biết đang nói về chuyện gì, Triệu Anh phát ra một trận cười sảng khoái, ôm lấy vai Tạ Thiếu Ly không ngừng lắc, mà trong con ngươi Tạ Thiếu Ly hiện lên một chút ấm áp, khuôn mặt dịu lại rất nhiều.
Bọn họ đang nói về ai, người chưa từng gặp mặt, cô nàng gọi là “Giang Vũ Đồng” kia sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tư Niệm dần dâng lên một cảm giác khó chịu như có như không.
“Tiểu biểu tẩu!”
Một tiếng gọi thất thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng, không cần nói, hét lớn như vậy chắc chắn là Triệu Anh rồi. Nàng nhìn theo tiếng gọi, Triệu Anh dùng cùi chỏ đẩy đẩy Tạ Thiếu Ly, hướng nàng khua tay cười lớn.
Triệu Anh cười lên có chút ý vị tà đạo, nhưng ánh mắt rất chân thành, hoàn toàn không có cảm giác thiếu gia cao lãnh thuở thiếu thời. Trong lòng Lâm Tư Niệm thoải mái không ít liền xốc lại tinh thần đi đến đình trong hồ sen.