Trong đình, Triệu Anh nhìn bộ dáng nàng bước đến không nhịn được trợn mắt, chạy đến đi quanh Lâm Tư Niệm một vòng, bộ dáng có chút ngạc nhiên: “Chân của ngươi...”
Lâm Tư Niệm “a” một tiếng, vỗ lên chân trái mình, mím môi cười nói: “Có hơi khó nhìn phải không?”
“Ách, không... Ta không ngờ là nó lại nghiêm trọng như vậy.” Triệu Anh bộ dáng có hơi mất tự nhiên, úp úp mở mở hồi lâu, vuốt chóp mũi hơi né tránh: “Xin lỗi, năm đó ta...”
Lâm Tư Niệm cười khúc khích, đời này có thể khiến Quận vương Triệu Anh ở Lâm An xuống nước nói một tiếng “xin lỗi ”, còn gì vinh dự hơn chứ! Nàng trên dưới đánh giá Triệu Anh một phen, nghĩ thầm tiểu tử này cũng không khiến người ta chán ghét như lúc trước!
Nàng lắc tay với Triệu Anh, tỏ ý không cần phải để ý, lại quay đầu nói với Tạ Thiếu Ly đang trầm mặc đứng bên cạnh: “Thế tử rảnh không? Muội có vài lời muốn nói với huynh.”
Lâm Tư Niệm đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng nhìn Tạ Thiếu Ly.
Nàng vẫn nhiệt tình chủ động, Tạ Thiếu Ly có chút giật mình, tâm tình như quay trở về quá khứ xa xôi trước kia. Y nâng đôi con ngươi lãnh mạc như ngọc lưu ly lên, thản nhiên nhìn Triệu Anh.
Triệu Anh hiểu ý, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu nói: “Hai người nói đi, ta đi trước.”
Chung trà trên bàn đá đã lạnh, Tạ Thiếu Ly quay đầu nhìn thị tỳ đang đứng hầu hạ đằng xa, muốn gọi bọn họ thay Quân Sơn Ngân Châm mà Lâm Tư Niệm thích uống, Lâm Tư Niệm lại nhẹ nhàng ngăn y lại.
“Thế tử không cần phiền phức như vậy, chỉ nói vài câu, muội nói xong sẽ đi.” Lâm Tư Niệm nói.
Nghe thấy hai chữ “Thế tử”, lông mày Tạ Thiếu Ly nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra. Y chỉ vào hàng ghế đá có lót nệm nhung bên cạnh, nhả ra một chữ: “Ngồi.”
Lâm Tư Niệm ngồi xuống, nhìn gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Tạ Thiếu Ly đối diện, ngón tay quấn quanh ngọc bội lưu ly bên hông, nhẹ giọng nói: “Về chuyện hôn sự của chúng ta...” Nói đến đây, nàng cũng có chút ngại ngùng, đỏ mặt ho một tiếng, lại nói tiếp: “Thế tử vì sao không từ chối?”
Tạ Thiếu Ly ngồi không động đậy, nâng mắt im lặng hỏi lại: “Vì sao phải từ chối.”
“Chuyện này...” Hoàn toàn không ngờ rằng y sẽ trả lời như vậy, Lâm Tư Niệm nghẹn lời, tâm tình lại không khống chế được quay lại thời niên thiếu năm xưa. Nàng rất nhanh đã chỉnh lại nét mặt, ánh mắt như một dòng suối trong suốt vừa nhìn đã thấy đáy: “Thế tử thân phận tôn quý, phải mang áo gấm hoa thường, tay ôm mỹ nhân không xuể, chứ không phải cưới một người què không môn đăng hộ đối như này, quá miễn cưỡng rồi.”
Lông mi Tạ Thiếu Ly run lên, gió thu thổi qua cuốn bay vạt áo của y, toàn thân tỏa ra khí tức nghiêm nghị không ai dám đến gần. Lâm Tư Niệm mơ hồ cảm thấy y đang rất tức giận, liền lặng lẽ dừng lại lời đang nói.
Quả nhiên, giọng điệu Tạ Thiếu Ly lại lạnh thêm vài phần: “Ta sẽ không làm những chuyện mà bản thân không muốn làm.”
Cũng đúng, vẻ ngoài Tạ Thiếu Ly lãnh đạm, kỳ thực tính tình rất cố chấp, chuyện y không muốn làm thật sự chẳng có ai có thể ép y khuất phục. Y đáp ứng hôn sự này tức là y cam tâm tình nguyện.
Lâm Tư Niệm sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tạ Thiếu Ly thực sự yêu mình. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng lập tức có kết quả, liền đắn đo hỏi: “Huynh đáp ứng cưới một nữ tử không quyền không thế như muội có phải là để xóa bỏ lo lắng của Thánh thượng và Thái tử không?”
Dường như không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, gương mặt anh khí của Tạ Thiếu Ly xoẹt qua một tia kinh ngạc.
Lâm Tư Niệm cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Trong tay Tạ gia nắm giữ trọng binh, quyền thế như mặt trời ban trưa, lại theo hướng trung lập, từ sau khi em rễ của Tạ Doãn – Tương Vương Triệu Chủy c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Tạ gia càng không theo đảng chính trị nào, như vậy nên Hoàng đế lo lắng quyền lực của ông sẽ làm lung lay địa vị, Thái tử hận ông không thể về dưới trướng giúp đỡ mình. Sự tồn tại của Tạ gia như một khe nứt, cưới một nữ tử không quyền không thế về thể hiện sự trung thành không liên hôn, không kết bè kết đảng của mình, cũng không phải không có khả năng.
Trừ điều đó ra, Lâm Tư Niệm thực sự không nghĩ ra Tạ gia vì sao lại hào sảng định ra hôn sự như này.
“ Đúng thực có ý đó.” Tạ Thiếu Ly thành thực trả lời nàng, sau đó mới chầm chậm nói: “ Nhưng không phải toàn bộ.”
Nhận được đáp án chính xác, Lâm Tư Niệm thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm cho nên cũng không để ý đến câu nói “ Nhưng không phải toàn bộ” của y là có ý gì.
Nàng đứng dậy, ánh mắt thản nhiên nhìn Tạ Thiếu Ly một cách nhẹ nhàng, khóe miệng hơi nở một nụ cười: “Như vậy thì muội đã biết nên làm gì rồi. Sau này vô luận phát sinh chuyện gì, muội đều sẽ cố gắng phối hợp với Tạ gia, mong Thế tử xem xét chuyện muội đang dùng thân tương trợ mà đối xử tốt với gia mẫu.”