Tạ Thiếu Ly môi mỏng khẽ nhếch, dường như muốn giải thích cái gì, Lâm Tư Niệm lại ngắt lời: “Mạo muội hỏi một câu, vị cô nương gọi là Giang Vũ Đồng kia...”
Nàng đột nhiên chuyển chủ đề, như là không thể kiềm chế được mà thốt ra.
Tạ Thiếu Ly ngẩn ra, lời muốn nói lại nuốt trở lại vào bụng. Y hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niệm, dường như không hiểu vì sao nàng lại nhắc đến cái tên này.
Lâm Tư Niệm phát hiện mình lỡ lời. Vị Giang cô nương này cho dù là người trong lòng Tạ Thiếu Ly hay là gì của y đi chăng nữa, nàng cũng không nên hỏi. Nàng chỉ là đạo cụ giúp Tạ gia che chắn đao kiếm, hôn nhân lợi vì lợi ích, mỗi bên đều có lợi.
May mà nàng còn có chút giá trị như vậy, có thể vì mẫu thân cả đời phiêu diêu đổi lấy bình an, sao lại có thể mắc thêm sai lầm, vọng tưởng xa xôi nữa chứ?
Biết rõ đạo lý như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn trào dâng một tia thất vọng, chỉ là tia thất vọng đầy chua xót này được nàng che giấu rất kỹ, nét mặt như không có gì cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Nàng khom người, quay đầu muốn đi. Tạ Thiếu Ly ở đằng sau lại đứng dậy, hỏi: “Muội không thích nàng ấy sao?”
Y rõ ràng đang hỏi, nhưng âm thanh lại khô khốc, Lâm Tư Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng y nói còn mang theo một chút lo lắng khó thấy được. Nàng quay người, nghĩ một lát rồi thành thực nói: “Không phải không thích, chỉ là có chút để ý. Nếu như huynh đã có người trong lòng, lại đáp ứng hôn ước với muội, vậy thật sự quá có lỗi với cô nương ấy rồi.”
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trong chốc lát trở nên càng thâm trầm.
Lâm Tư Niệm sợ y hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: “Muội không có ý đó. Muội có thể gả cho Tạ gia, xóa bỏ kiêng dè của Thái tử với Tạ gia nhưng sẽ không hoành đao đoạt ái*.”
Hoành đao đoạt ái* đập chậu cướp bông
Nàng nói tuy không được rõ ràng nhưng Tạ Thiếu Ly hiểu, sóng mắt sâu không thấy đáy: “Đừng nghe Triệu Anh nói bậy, tuyệt đối không có chuyện đó.”
Ý, đây là đang giải thích với mình sao?
Giống như mây tan thấy ánh mặt trời, trong lòng Lâm Tư Niệm thoải mái đi rất nhiều. Nàng gật đầu, trịnh trọng nói: “Thế tử an tâm, tuy là khế ước hôn nhân, nhưng chỉ cần có chuyện cần đến muội, muội nhất định sẽ toàn lực phối hợp, sẽ không không biết nặng nhẹ như lúc nhỏ đâu.”
Nói xong, nàng lại cười phất tay với Tạ Thiếu Ly: “Vậy, hẹn gặp lại.”
Tạ Thiếu Ly đứng lặng trong đình, nhìn nàng bước từng bước khó khăn đi xa dần, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, hạ mi mắt nói khẽ: ...Hẹn gặp lại? Lần sau gặp mặt chắc là ngày thành hôn rồi.
Còn chưa đến mười ngày nữa, nhưng sao y lại cảm thấy lâu như vậy?
Ngày thứ hai, Lâm Tư Niệm cùng mẹ chuyện về địa chỉ của Lâm phủ ở Lâm An. Đợi cho khi quy trình tam thư lục lễ xong nàng mới chính thức gả vào Tạ gia.
Lâm phủ đã có hạ nhân quét dọn sạch sẽ, đình viện mộc mạc mà gọn gàng, các ngõ ngách vẫn còn lưu lại những vết tích Lâm Duy Đường từng sống ở đây. Lâm phu nhân không tránh khỏi có chút nhìn vật nhớ người, ngón tay niết lên cuốn sách đang mở ra một nửa trong thư phòng, nghiên mực khô khốc. Ánh mắt bà lại đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống.
Lâm Tư Niệm biết cơ thể mẫu thân không tốt, liền nghĩ biện pháp chọc cho bà vui, đúng lúc áo cưới Tạ phủ mấy hôm nay chuẩn bị được đưa đến, nghe nói là do hơn ba mươi tú nương tay nghề tốt nhất An Thành thâu đêm không ngừng nghỉ làm ra, hoa mỹ lộng lẫy vô cùng, tơ vàng ngân tuyến dưới ánh nắng đầu thu lấp lánh rực rỡ.
Lâm Tư Niệm ôm lấy áo cưới chạy đến phòng mẫu thân, run rẫy khoác lên người ngoại bào thêu phượng tường vân, lại xoay một vòng trước mặt Lâm phu nhân, nháy mắt mấy cái cười nói: “Mẹ, đẹp không?”
Tóc đen bay lượn, tay áo phất phơ, áo cưới màu đỏ đính lên những viên bảo thạch màu lam khoác trên người Lâm Tư Niệm càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt minh diễm của nàng.
Lâm phu nhân nhìn con gái đang cười như hoa xuân, phiền muộn trong lòng cũng dần dần biến mất, không nhịn được để lộ ra ý cười đã lâu không xuất hiện. Bà đứng dậy ngắm Lâm Tư Niệm, lại giúp nàng chỉnh lại cổ áo, vuốt lên gò má non nớt của nàng: “Đẹp, rất đẹp.”
Lâm Tư Niệm đem má áp vào lòng bàn tay ấm áp của mẫu thân, dụi dụi như con mèo nhỏ, cau mũi cười nói: “Ngày con xuất giá, mẹ không được khóc đấy.”
Nhìn nụ cười của mẫu thân, Lâm Tư Niệm như trút được gánh nặng trong lòng.
Hai mẹ con ngồi nói chuyện thật lâu, đến lúc mặt trời đã lên cao bên ngoài có nha hoàn nhẹ nhàng gõ cửa, xin chỉ thị: “Phu nhân, nhị tiểu thư, bên ngoài có người của Tạ gia đến.”
Trên người Lâm Tư Niệm vẫn còn khoác lên bộ áo cưới hoa lệ kia, liền luống cuống đứng dậy hỏi: “Bọn họ đến làm gì?”