Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 20: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nha hoàn kính cẩn trả lời: “Bảo là mời nhị tiểu thư đi xem phủ đệ mới!”

Cái gọi là phủ đệ mới, chắc là nhà sau này Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly sống. Tạ Thiếu Ly vốn nhận được chức tướng quân từ nhị phẩm kim ngô, sau khi thành hôn không thích hợp sống trong Định tây vương phủ nữa, do đó trước đó đã mua một phòng xá cạnh vương phủ, tu sửa một chút liền trở thành đệ phủ của Tạ Thiếu Ly.

Chỉ là không nghĩ đến người của Tạ phủ làm việc nhanh đến vậy, trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có thể sắp xếp xong rồi.

Lâm phu nhân vui mừng đến tay chân không biết đặt đâu mới tốt, thúc dục con gái: “Nhanh đi trang điểm lại theo bọn họ đi xem như thế nào.”

Lâm Tư Niệm gật đầu, thay một bộ trông có vẻ chửng chạc một chút, lại đến trước gương sửa sang lại đầu tóc. Lâm phu nhân ngoài vui mừng ra còn có chút lo lắng, tiện tay gỡ cây tram ngọc thúy trên đầu cài lên tóc con gái, hỏi: “Có cần mẹ đi cùng không?”

“Không cần đâu. Bọn họ đến gọi con, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ là được, không cần đợi con.”

Bà muốn con gái thoa thêm chút phấn son rồi mới đi, Lâm Tư Niệm lại đẩy hộp phấn son trên tay bà ra, nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.

Chạy đến cửa, Lâm Tư Niệm liền ngẩn người, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc dừng lại.

Nàng không ngờ rằng Tạ Thiếu Ly sẽ đích thân tới đón nàng.

Trong lúc còn kinh ngạc, Lâm Tư Niệm vẫn không dừng cước bộ, thiếu chút nữa đã ngã xuống bậc thang, lảo đảo một chút mới đứng vững. Cánh tay giơ ra ở giữa không trung của Tạ Thiếu Ly cứng đờ, lại bất động thanh sắc mà thu lại.

Khung cảnh có phải có chút quá nghiêm túc rồi không? Không phải nói dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, trước khi thành hôn tân lang tân nương không thể gặp nhau sao?

Nàng một bụng đầy nghi hoặc nhưng vẫn đoan trang hành lễ.

“Lên đây.” Tạ Thiếu Ly giúp nàng vén rèm xe ngựa, con người như sâu như giếng không để lộ ra chút tâm tình.

Lâm Tư Niệm nhẹ nhàng đáp lại, nâng váy chầm chậm bước lên xe ngựa. Vì chân có tật nên nàng đi có chút bất tiện, Tạ Thiếu Ly tất nhiên cũng cảm giác được, nói với nàng: “Muội đợi một lát.”

Nói xong, y quay đầu phân phó phu xe mang tọa đồn* đến, đặt ở nơi Lâm Tư Niệm bước lên xe rồi mới lại vén rèm lên, nhẹ nói với nàng: “Được rồi, chậm chút.”

*Tọa đồn: cái dùng để kê khi bước lên xe ngựa

Ngữ khí của y cẫn bình đạm như cũ, nhưng không biêt vì sao Lâm Tư Niệm lại dường như cảm thấy chút ấm áp đâu đây.

Ấm áp như nắng ấm ngày đông, xen lẫn chút hương mai thanh lãnh, phát ra ánh sáng rực rỡ trên nền tuyết lạnh lẽo.

Nhìn thấy gò má ửng đỏ và đôi mắt long lanh của Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly cảm thấy bản thân mình bệnh thật không nhẹ, đến mười ngày ngắn ngủi cũng không đợi được. Y dường như suy nghĩ nát óc, chuẩn bị tốt tâm lý mới lấy chuyện đi xem phủ đệ mới làm cớ gặp mặt Lâm Tư Niệm.

Nhưng những điều này Lâm Tư Niệm đều không biết.

Nàng lúc này giống như một con thỏ trắng trong rừng, híp mắt tòm tò quan sát hòn non bộ, hồ nước trong phủ đệ, nhìn đông nhìn tây một hồi lại hồi thần thở dài nói với Tạ Thiếu Ly: “Nhà huynh thật đẹp!”

Tạ Thiếu Ly chậm rãi đi đằng sau Lâm Tư Niệm, ánh mắt bình tĩnh nhưng ấm áp nhìn nàng: “Cũng là nhà muội.”

Nghe vậy, Lâm Tư Niệm mím môi, trong đôi mắt hình trăng khuyết tràn đầy ánh vàng nắng thu, rực rỡ mà chói mắt. Cho dù đây là “ngôi nhà” được đổi lấy từ hôn nhân vì lợi ích, nhưng nàng vẫn rất quý trọng nó, cho dù phong ba bão táp nàng vẫn muốn cắm rễ ở nơi này, sống mãi với mẫu thân ốm yếu ở đây.

Nàng cười, thoáng như khoảng cách bảy năm đều biến mất. Tâm tình Tạ Thiếu Ly cũng thả lỏng không ít, hỏi: “Muội có thể đi dạo xung quanh xem có cần bố trí thêm gì không.”

Được cho phép, Lâm Tư Niệm reo lên một tiếng rồi chạy đi. Tư thế chạy của nàng không được tự nhiên lắm, chạy được một nửa suýt chút nữa vấp phải hòn đá trong đình viện ngã, Tạ Thiếu Ly khẩn trương nói: “Chậm thôi.”

Lâm Tư Niệm tự mình đứng vững, xoay người phất tay với y, hồn nhiên không giống như một người bị què một chân. Lâm Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấp giọng nói với thị tỳ bên cạnh: “Dọn dẹp trong viện sạch sẽ một chút, một hòn đá cũng phải quét sạch.”

Thị tỳ nhận lệnh thối lui, Lâm Tư Niệm lại không biết từ chổ nào xông ra, chạy đến trước mặt Tạ Thiếu Ly, tủm tỉm cười nói: “Hành làng trước viện trống quá, có thể trồng thêm vào cây nho, hoặc vài loại hoa cũng được. Đợi khi gió đông thổi qua, trăm hoa khoe sắc, trên hành lang tràn đầy sắc xanh, nhất định là rất đẹp.”

Tạ Thiếu Ly gật đầu: “Được.”

Y đáp ứng sảng khoái như vậy, Lâm Tư Niệm lại có chút không được tự nhiên. Nàng vốn chỉ tùy tiện nói ra, không hy vọng Tạ Thiếu Ly có thể đáp ứng.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 20: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?