Lâm Tư Niệm run một cái.
Tạ Thiếu Ly vẫn luôn bạch y như tuyết, cao cao tại thượng hệ như tiên nhân, đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm thấy bộ dángmột thân hắc y, tóc đen xõa tung của y như vậy, chỉ cảm thấy thêm một phần mị hoặc. Nhất thời hai chân như nhũn ra, không tự chủ đỡ cửa, một tay che n.g.ự.c nói: "Đừng... huynh đứng dậy đi! Muội, muội phải từ tư..."
Bộ dáng phục tục của y như vậy, thực sự quá mê người rồi!
Tạ Thiếu Ly thấy nàng phản ứng lớn như vậy, ánh mắt liền u ám, nói: "Ta làm theo lời muội nói... không thích sao?"
"Không không không, thích, rất thích!" Tim Lâm Tư Niệm đập thình thịch, ngày đó nàng nói đùa bên tai Tạ Thiếu Ly, nàng đã quen với bộ dáng cao cao tại thượng của y rồi, muốn Tạ Thiếu Ly có thể vứt bỏ bộ dáng đó học theo đám đệ tử Diệt hoc cung, hầu hạ nàng một lần...
Vốn chỉ là tùy thuận miệng trêu đùa ác ý một chút, không ngờ Tạ Thiếu Ly liền cho là thật!
Hai chân Lâm Tư Niệm mềm nhũn ngồi bên cạnh Tạ Thiếu Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm y. Kỳ lạ, hắc y của đám đệ tử Diệt hoa cung mặc lên người Tạ Thiếu Ly, sao lại có thể anh tuấn xinh đẹp như vậy? Đẹp đến hận không thể lập tức đè y lên giường, sau đó...
Nàng ho khan một tiếng, mắt cười thành hình trăng khuyết.
Tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên, tự trấn định bản thân, múc cho Lâm Tư Niệm một chén canh: "Uống chút canh trước đi."
"Huynh đút muội." Lâm Tư Niệm bày ra bộ dáng cung chủ.
Tạ Thiếu Ly cưng chiều nhìn nàng một cái, múc một muỗng canh thổi nguội, đưa đến bên miệng Lâm Tư Niệm.
Nàng há miệng ngậm lấy, đến muỗn cũng cắn vào miệng. Tạ Thiếu Ly rút ra, kết quả không thẻ rút được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng: "Phi Phi..."
Lâm Tư Niệm lả lướt liếc một cái, nhả ra cười nói: "Ai cho huynh can đảm dám gọi thẳng tục danh của bổn cung chủ?"
Bộ dáng câu lên một nụ cười xấu xa của nàng lại thật sự có vài phần khí thế của cung chủ tà giáo. Gò má Tạ Thiếu Ly xoẹt qua một tia đỏ xấu hổ, cúi thấp đầu diễn với nàng: "Vậy phải làm sao?"
"Tất nhiên phải phạt." Lâm Tư Niệm cũng không ăn nữa, cả người treo trên người Tạ Thiếu Ly: "Chi bằng, phạt huynh nằm trên giường..."
"Bữa cơm này..."
"Không ăn nữa, trừng phạt huynh trước đã."
Lâm Tư Niệm vừa hôn vừa gõ đai lưng của Tạ Thiếu Ly, còn không quên dành ra một khoảng không nói: "Thần nhi ngủ chưa?"
Tạ Thiếu Ly khàn giọng đáp: "Ta bảo tiểu nô tỳ của muội mang nó sang phòng kế bên ngủ rồi."
"Phu quân cũng học xấu rồi." Lâm Tư Niệm nhất thời hai người vẫn còn chơi trò diễn kịch, lại vứt bỏ bộ dáng cung chủ, trở về trạng thái kiều mị như ngày thường, cắn tai Tạ Thiếu Ly nói: "Huynh mang con trai của chúng ta đi nơi khác, có phải sớm đã nghĩ đến làm chuyện xấu với muội đúng không? Hay là, huynh rất mong chờ?"
Tạ Thiếu Ly không thể phản bác, chỉ có thể mím môi không nói.
Ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Tư Niệm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, cùng với Tạ Thiếu Ly đi đến sân tập, Giang Vũ Đồng đã chuẩn bị xong đợi bọn họ trong xe ngựa ở đó.
Nha đầu ôm tiểu Tạ Thần bước đến, khóc nói với Lâm Tư Niệm: "Phu nhân, người thật sự bỏ em ở lại sao?"
"Nào có bỏ ngươi đâu." Lâm Tư Niệm đón lấy con trai đang ngủ say, cười nhìn nha đầu: "Ta không yên tâm Thập Thất ở một mình, ngươi thay ta chăm sóc hắn, đợi mọi thứ ở Diệt hoa cung đã ổn thỏa rồi, ngươi lúc nào cũng có thể đến Tạ phủ ở Lâm An tìm ta."
"Thập Thất ca ca lúc tức giận quá đáng sợ, em mới không muốn ở bên cạnh huynh ấy." Nha đầu chán ghet bĩu môi, rồi lại khịt mũi, hiểu chuyện nói: " Nhưng nhiệm vụ phu nhân đã giao, em chỉ có thể cố gắng hoàn thành thôi."
Lâm Tư Niệm cười, giơ tay xoa đầu nha đầu, nói: "Ta đi đây, chăm sóc tốt cho bản thân."
Nha đầu gật đầu: "Người yêm tâm đi."
Lâm Tư Niệm nhìn thoáng qua thiếu niên ở phòng trúc một cái, tia nắng ban mai mập mờ, không nhìn rõ thứ gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người lên xe ngựa với Giang Vũ Đồng.
Tạ Thiếu Ly ở đằng trước đánh xe, xe ngựa chạy ra khỏi Diệt hoa cung, dọc theo sơn đạo từ từ đi về phía trước.
Ra khỏi cửa không được bao lâu, Tạ Thiếu Ly đột nhiên xùy một tiếng, dừng xe ngựa.
Lâm Tư Niệm vén rèm xe lên nhìn, hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Thiếu Ly hất cằm về nơi nào đó ở đằng sau, trầm giọng nói: "Hắn đang tiễn muội."
Lâm Tư Niệm liền đoán được hắn trọng miệng Tạ Thiếu Ly là ai, nhanh chóng nhô đầu ra khỏi cửa xe nhìn về phía sau, quả nhiên là Thập Thất.
Trên bờ tường của Diệt hoa cung, Thập Thất cô độc đứng đó, trong đám sương mù nhàn nhạt ngưng tụ thành một điểm đen cô độc, lặng lẽ nhìn nàng đi xa.
Sỡ dĩ Lâm Tư Niệm chào tạm biệt Thập Thất, là vì sợ hắn sẽ buồn, không ngờ hắn cái gì cũng biết.
Giang Vũ Đồng cũng thò đầu ra nhìn, buông tiếng thở dài: "Tiểu tử này cũng thần si tình."