Vẻ mặt Lâm Tư Niệm nhất thời trở nên phức tạ, trong lòng phiền muộn vạn phần. Một lúc sau, nàng mới đưa một bàn tay ra ngoài cửa sổ, nắm thành quyền, nâng ngón cái lên khẽ gập lại mấy cái.
Khoảng cánh có chút xa, nàng không biết thiếu niên có thể nhìn rõ không, nhưng nàng vẫn muốn nói với hắn một tiếng: Cám ơn ngươi, Thập Thất.
Quân Châu quanh năm chịu nổi khổ bị người Kim làm loạn, bách tính thương vong vô số, những người đầu đường xó chợ còn sót lại liền chạy trốn về phía nam, chỉ để lại một tòa thành chết, nước mắt lạnh lẽo.
Dưới tường thành đổ nát, một nữ tử trẻ tuổi đầu tóc rối loạn, toàn thân đầy vết thương đang co rúc trong góc chứa đầy mẹt, ánh nắng gay gắt, xuyên qua trong đám mẹt rách nát chiếu sáng đôi mắt đầy kinh hoàng của nàng. Nữ tử trẻ tuổi nghe thấy âm thanh người Kim thô lỗ hét lớn trên đường, nghe thấy tiếng vó ngựa như ác mộng, liềm ôm miệng không dám phát ra tiếng động nào.
"Hắn sẽ đến cứu ta... Ta làm cho hắn nhiều việc như vậy, hắn nhất định sẽ đến cứu ta!" Nàng hy vọng nghĩ.
Không biết qua bao lâu, đám Kim binh kia đều vào từng nhà xem xét một phen, nhưng không tìm được thân ảnh của kẻ chạy trốn. Kẻ cầm đầu đám Kim binh là một nam tử cao to thô bỉ, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên đống mẹt rách nát trong khóc kia.
Tên cầm đầu xoay người xuống ngựa, bước chậm rãi đến bên góc tối tăm kia. Cơ thể cao lớn của hắn như một bức tường chắn mất ánh sáng, khiến đống mẹt của hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Khóe miệng sắc bén như lưỡi d.a.o của nam nhân câu lên một nụ cười tà khinh miệt, ánh mắt như hai ngọn quỷ hỏa sáng tối bất định. Hắn để lộ ra hàm răng trắng, giơ bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt trên đống mẹt kia, dùng tiếng Hán bập bẹ nói: "A, con chuột nhỏ thì ra đang trốn ở đây."
Âm thanh của hắn rất nhẹ, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu, nhưng nữ tử trốn trong bóng tối lại như nghe được tiếng triệu hoán của ác ma, phút chốc liền trợn to mắt, run rẫy như lá mùa thu rơi rụng.
Trong đêm rét lạnh thấu xương, ánh trăng sáng tỏ, điểm thêm vài ánh sao thưa thớt, những gốc cây trơ trụi như những bàn tay khô khốc chui ra từ mặt đất, càng làm tăng thêm vẻ hoàng tàn cho khung cảnh đổ nát này.
Tiếng quạ kêu, tiếng chó sủa, đèn lồng trước xe ngựa đang lắc lư trong bóng đêm, giống như đôi mắt của người đang buồn ngủ.
Tạ Thiếu Ly để xe ngựa trước cửa của một khách điếm.
Đây là khách điếm duy nhất của huyện Long Đằng ở Quân Châu, bảng hiệu đã rách nát cũ kỹ, bám đầy mạng nhện, trông có vẻ rất tiêu điều. Lâm Tư Niệm đánh thức Giang Vũ Đồng đang yên lặng ngủ, nhẹ giọng nói: "Giang tỷ tỷ, tìm được nơi dừng chân rồi."
Giang Vũ Đồng tĩnh lại trong giấc mộng, hai hàng lông mi dày đậm khẽ rung lên, giống như cánh bướm chuẩn bị bay. Nàng ho nhẹ hai tiếng, vén rèm cửa xuống xen, nhìn đèn lồng tàn tạ trước cửa khách điếm nói: "Kỳ lạ, nơi này vẫn có khách điếm sao."
Lâm Tư Niệm tìm một tấm da chồn phủ kín người con trai, lúc này mới đỡ tay Tạ Thiếu Ly xuống xe.
Cho dù chân nàng bây giờ đã tiện hơn nhiều, nhưng Tạ Thiếu Ly vẫn quan tâm chăm sóc nàng như trước, điều đó như trở thành bản năng thói quen của y.
Ông chủ khách điếm là một lão hán tử một chân chống gậy, vợ con đều đã c.h.ế.t trong chiến loạn, bản thân cũng tàn tật cả đời, hơn nữa tuổi tác đã cao, không thể trốn vào nam như những người khác, liền cắm rễ ở cố hương mở một khách điếm, tấm thân bèo bọn khó khăn sinh tồn ở vùng đất bấp bênh khốn khổ này.
"Ế, mấy năm nay chỉ thấy lưu dân vào nam, rất ít người đi ngược lại. Lão quan thấy các vị khách quan ăn nói đều không giống người thường, đến đây để tìm người sao?" Lão hán dùng giọng nói già nua khàn khàn nói.
" Đúng vậy." Lâm Tư Niệm cong mắt cười: "Một tiểu cô nương không nghe lời chạy trốn, chúng ta đến tìm cô ấy."
"À, tiểu cô nương đó cũng thật không hiểu chuyện, ở đây binh hoang mã loạn, khiến người nhà lo lắng như vậy..."
Nghe lão hán nói ở đây chiến loạn quanh năm, ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm xuống, Lâm Tư Niệm biết y xuất thân là trâm anh thế gia, một đời chinh chiến, rất hiểu chiến tranh vô tình và nổi khổ của bách tính. Biên cảnh hoang vu như vậy, nhưng ở Lâm An phủ cách xa ngàn dặm lại hằng đêm ca mua thanh bình, sao có thể khiến người khác an tâm được!
Lâm Tư Niệm nhẹ vỗ lên vai Tạ Thiếu Ly, an ủi y.
Chân lão hán không tiện, Giang Vũ Đồng liền tự mình nâng đèn, cùng Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly giẫm lên cầu thang kêu cọt kẹt bước lên tầng hai.
May mà khách điếm này tuy nhỏ, cũ nát một chút nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ.
Trước lúc bước vào phòng của mình, Giang Vũ Đồng đột nhiên xoay người nói: "Đưa tiểu Tạ Thần cho ta đi, cũng để cho đôi phu thê hai ngươi có chút thời gian yên tĩnh ân ái."