Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 179: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Dứt lơi, Giang Vũ Đồng còn xấu xa cười nháy mắt với bọn họ.

Mặt Tạ Thiếu Ly lạnh tanh, nhưng tai đã hơi đỏ lên. Lâm Tư Niệm lại chẳng cảm thấy gì, cùng với chút nữa muốn ra ngoài một chuyến liền gật đầu, đưa tiểu Tạ Thần cho Giang Vũ Đồng: "Vừa nãy trên xe muội đã cho nó uống sữa rồi, cũng đã đổi tả lót sạch sẽ, nó rất hiểu chuyện, ban đêm sẽ không khóc nháo đâu."

Giang Vũ Đồng hơi trừng to mắt, ánh mắt xoay quanh Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly một vòng, ám muội nói: "Này này, chẳng qua ta chỉ tùy miệng nói như vậy, các người còn không thèm khách khí!"

Lâm Tư Niệm phất tay, dõng dạc nói: "Đều là người mình cả, khách khí làm gì."

Giang Vũ Đồng nghẹn lời, lại có chút nhớ Triệu Anh: Nếu như có tên ngốc kia ở đây, nhất định sẽ hung hăng giúp mình nói lại, không đến mức để đôi phu thê sến súa này bắt nạt mình.

Đáng tiếc, cũng không biết tên ngốc đó và cô Mi bây giờ sao rồi...

Giãng Vũ Đồng cười, ôm tiểu Tạ Thần vào phòng mình, trước lúc đóng của còn không quên căn dặn Tạ Thiếu Ly: "Buông thả quá sẽ hại người, các người tiết chế chút." Dứt lời, không đợi Tạ Thiếu Ly đỏ mặt, nàng liền trộm cười đóng cửa lại.

Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly nhìn nhau cười, trở về gian phòng khách bên cạnh.

Lúc hai người tựa vào nhau ngồi uống chung trà, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một âm thanh đập cánh nhỏ. Tai Tạ Thiếu Ly lập tức dựng thẳng lên, nói: "Xem ra điều tra đã có tung tích."

Lâm Tư Niệm ừ một tiếng, đứng dậy khỏi lòng Tạ Thiếu Ly, mở cửa sổ, nhất thời bị dọa một trận: "Oái, tiểu súc sinh!"

Trên cửa đổ một con chim ưng màu xám đang đậu ở đó, con mắt vàng như đuốc, mỏ và móng đều sắc nhọn như lưỡi câu. Lâm Tư Niệm nhận ra đó là con chim ưng được Tạ Doãn thuần dưỡng, chuyên dùng để truyền báo quân cơ, đáng tiếc tiểu súc sinh này lại rất sợ người lạ, thấy Lâm Tư Niệm liền vỗ cánh muốn mổ mắt nàng.

Tạ Thiếu Ly vội vàng kéo Lâm Tư Niệm bảo vệ ở phía sau, ngón tay đặt trong miệng, huýt sáo một tiếng. Tiểu súc sinh đang đang kích động nháy mắt liền yên tĩnh lại, thu lại lông cả người đang xù lên, đậu trên cánh tay mang bao tay da của Tạ Thiếu Ly.

Tạ Thiếu Ly gỡ ống trúc trên chân chim ưng, lấy mảnh giấy nhỏ trong đó ra, vội vàng quét mắt hai cái, nói: "Tìm thấy ả rồi."

Lâm Tư Niệm nhận mảnh giấy trên tay y, nhìn một cái liền ném vào trong đèn đốt mất, khóe miệng câu lên thành một nụ cười: "Một năm rồi, muội đợi không kịp muốn gặp được ả." Dứt lời, nàng cầm cung mở cửa sổ, hất cằm với Tạ Thiếu Ly.

Tạ Thiếu Ly hiểu ý, nhảy ra từ cửa sổ, vững vừng rơi xuống con hẻm nhỏ sau khách điếm.

Lâm Tư Niệm cũng nhảy lên cửa sổ, nhưng không vội xuống mà nghịch ngọn đèn trong phòng tinh nghịch cười với Tạ Thiếu Ly, "Huynh có thể ôm muội được không."

Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, đôi mắt trong đêm tối sáng lên, lóe lên mị nhân. Y nhẹ nhàng mà kiên định gật đầu, nói: "Được."

Chỉ cần một chữ này của y, Lâm Tư Niệm liền không còn băn khoăn gì, cười nhảy từ trên cửa sổ xuống, vững vàng rơi vào trong khuỷu tay rộng lớn ấm áp của Tạ Thiếu Ly.

"Ta đỡ được nàng rồi." Tạ Thiếu Ly vùi mặt vào trong hõm cổ của Lâm Tư Niệm, khàn giọng nói.

Lâm Tư Niệm biết ý trong lời nói của y: Lâm Tư Niệm ngã từ trên cây xuống chín năm trước gãy chân. Cách chín năm, y cuối cùng cũng đã đỡ được nàng, điểm thiếu sót nhiều năm cuối cùng cũng đã được bù đắp viên mãn.

Lâm Tư Niệm cười, buông tay ôm lấy cổ y, nhảy ra khỏi lòng y. Nàng một thân hắc y khẽ lay động trong bóng đêm, lưng mang cũng tiễn nhảy về phía trước hai bước, sau đó lại quay người bước lùi, "Chính sự quan trọng hơn, trở về lại xử lý huynh."

Nàng mạnh mẽ như vậy, cứng cỏi như vậy, chỉ có Tạ Thiếu Ly biết, nàng không còn là tiểu cô nương trong sáng thích mang áo đỏ váy xanh như trước nữa.

Lúc hai người vội vàng chạy đến bên tường thành đổ nát thì trăng đã lên cao.

Trên nền gạch còn lưu lại vệt m.á.u và vết kéo lê lộn xộn, đó là dấu vết hai bên đánh nhau để lại, xem ra đã phát sinh một trận chiến kịch liệt không nhỏ. Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm cùng nhau bước đến, lập tức có một thị vệ mặc thường y chạy đến, ôm quyền nói: "Tướng quân, Thế tử phi!"

Thế tử phi...

Danh hiệu này Lâm Tư Niệm đã lâu chưa được nghe, liền sinh ra một cảm giác xa lạ.

Nàng nhìn chăm chú thị vệ to lớn trước mắt, nhất thời hiểu rõ, thì ra là người quen: "Trương phó tướng."

Trương phó tướng nâng gương mặt cương nghị lên, nghiêm mặt nói: "Chính là thuộc hạ!"

Cấp dưới của Tạ gia giống như Tạ Doãn vật, đều là hán tử kiên cường bất cẩn ngôn tiếu, Lâm Tư Niệm cười, hỏi: "Triệu Liên Tâm đâu?"

Triệu Liên Tâm là tục danh của An Khang đế cơ. Theo lời Lâm Tư Niệm, An Khang thật phí công cái tên do cha mẹ đặt, rõ ràng lòng dạ độc ác, một chút lòng thương người cũng không có!

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 179: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?