Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 180: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương phó tướng giơ tay chỉ vào một góc tối bên cạnh, nói: "Lúc thuộc hạ chạy đến, ả chút nữa đã rơi vào tay Hoàn Nhan Thuật, liều mạng hồi lâu mới có thể cứu được ả, chỉ là ả... thần trí có chút hỗn loạn."

Lâm Tư Niệm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nàng khoanh tay, kéo lê hắc bào đi đến bóng người đang cuộn mình trong góc. Trương phó tướng đi theo, Tạ Thiếu Ly giơ tay chặn lại nói: "Ngươi ở đây chú ý xung quanh, ta đi là được rồi."

Trương phó tướng gật đầu, ôm kiếm đứng một bên canh gác.

Nữ nhân co rúm lại trong bóng đêm vóc người ốm yếu, quần áo tả tơi, trên mặt dính đình vết đen không biết tên, trông rất bẩn thỉu. Nghe tiếng bước chân đến, ả liền run một cái, lại run rẩy ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Là ngươi đến rồi sao, ngươi đến cứu ta sao..."

'Ngươi' trong miệng Triệu Liên Tâm là ai? Có phải là người nàng và Giang Vũ Đồng phí hết tâm tư dẫn ra không?

Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm ngồi xuống nhìn thẳng Triệu Liên Tâm, chậm rãi câu lên đôi môi đỏ, nở ra một nụ cười lạnh lùng: "Đế cơ, ngươi còn nhận ra ta không?"

"Ngươi..." An Khang đánh giá Lâm Tư Niệm dưới làn tóc rối bời xốc xếch, híp mắt lại, rồi lại đột nhiên mở mo ra: "... Ngươi! Là ngươi! Ngươi sớm đã c.h.ế.t rồi! Ngươi đến đây làm gì!"

"Còn nhận ra được, xem ra chưa bị điên." Lâm Tư Niệm đè nén âm thanh nói: "Đế cơ đợi ai, ai sẽ đến cứu ngươi? Các tên g.i.ế.c người điên cuồng ích kỷ như ngươi!"

An Khang thét lên một tiếng thất thanh, giơ ngón tay dơ bẩn vùng vẫy loạn: "Không liên quan đến ta, ngươi đừng nhìn ta! Ngươi đừng nhìn ta!"

"Nói đi, vụ hỏa hoạn giữa sông vào giao thừa năm Tịnh Nguyên thứ mười một, vụ hành thích ở Vạn An Sơn vào tiết thanh minh năm Tịnh Nguyên thứ mười hai, là ai bảo ngươi làm!"

"Không phải ta! Là hắn giúp ta làm! Hắn nói cha ngươi phản bội Hoàng huynh, lại cướp mất Tạ Thiếu Ly, ngươi đáng chết! Là ngươi đáng chết!"

An Khang nước mắt đầy mặt, điên cuồng hét lớn, dường như nói năng lộn xộn. Lâm Tư Niệm chỉ còn cách tầng giấy cuối cùng, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể moi ra được tên người đó trong miệng An Khang, trong lòng liền có chút bực bội, không chút lưu tình bắt lấy cổ tay gầy yếu chỉ còn da bọc xương của An Khang, hung hăng ép cổ tay ả lên vách tường đã kết tầng băng mỏng, cúi người lạnh lùng nói:

"Ngươi cho rằng ta vẫn là nữ nhân vô tri mặc cho ngươi chà đạp cũng chỉ biết giả vờ không có chuyện gì xảy ra lúc trước sao! Nói, ' hắn ' rốt cuộc là ai! Nếu không, ta có thể nhẹ nhàng bóp nát xương cổ tay ngươi, mũi tên của ta có thể từ từ đ.â.m vào cổ ngươi, khiến ngươi sống không được c.h.ế.t cũng không xong!

An Khang bị nàng dùng ánh mắt âm lãnh dọa sợ đến hô hấp cứng lại, càng đáng sợ hơn là sát ý trong mắt Lâm Tư Niệm trùng trùng, nhưng khóe miệng lại mang một nụ cười như có như không... Một nụ cười không quan tâm trần thế, chỉ còn sự c.h.ế.t chóc.

Toàn thân An Khang run lên, trong lồng n.g.ự.c thấp thỏm vang lên tiếng nứt vỡ. Sau khi ả gả cho Hoàn Nhan Thuật luôn chịu ngược đãi và đánh đập, không thể chịu được nưa mới nghe bọn ngươi kia xúi giục bỏ trốn, trải qua một năm sống đầu đường xó chợ, tất cả cao ngạo đều giống như cái bỏ vị hiện thực đánh nát.

An Khang thở dốc, hay mắt đã bắt đầu tan rã: "Không thể nói... Ta... không thể nói..."

Cho dù Lâm Tư Niệm có ép hỏi như thế nào, An Khang chỉ biết liều mạng lắc đầu nói "Không biết", "Không thể nói", ánh mắt ả tan rã, khóe miệng chảy nước miếng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái bị điên.

Lâm Tư Niệm buông tay An Khang ra, phất tay áo hất tung đống mẹt bên góc tường xuống đất. Nàng lạnh lùng trừng An Khang đang hồ ngôn loạn ngữ, hận không thể một đao kết liễu ả.

Tạ Thiếu Ly bước đến cầm bàn tay lạnh băng của Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: "Cũng đừng vội, mang ả về từ từ thẩm vấn."

Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi: "Là muội quá nóng nảy rồi..."

Còn chưa nói xong, Trương phó tướng ở đằng xa đã vội vàng hét lên: "Có mai phục, Tướng quân cẩn thận!"

Tạ Thiếu Ly phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tay Lâm Tư Niệm thuận thế xoay một vòng, ôm Lâm Tư Niệm vào trong lòng đè lên bóng tối trong góc tường.

Vài tên phi tiêu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay đến, cắt rách ống tay áo của Tạ Thiếu Ly, vèo một cái ghim vào trên tường thành đã phủ sương.

Lâm Tư Niệm cả kinh, vội vàng dùng tay sờ vào nơi bị phi tiêu lướt qua của Tạ Thiếu Ly, lo lắng nói: "Trên phi tiêu có độc, huynh không bị thương chứ!"

Tạ Thiếu Ly gắt gao che chở Lâm Tư Niệm, đè giọng nói bên tai nàng: "Không có, chỉ cắt qua y phục thôi."

Lâm Tư Niệm không sờ được vết màu ẩm ướt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười lạnh: "Không ngờ không thể moi gì được từ miệng của Triệu Liên Tâm, nhưng người đó lại thiếu kiên nhẫn động thủ trước, cũng tốt, manh mối dâng đến tận cửa chúng ta không thể bỏ qua."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 180: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?