Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 189: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nàng lại muốn giấu mình lén quyết định gì nữa đây?

Tạ Thiếu Ly miễn cưỡng đè ép sự nóng nảy trong lòng, thở ra một hơi, đón con trai từ trong lòng Giang Vũ Đồng, khàn giọng nói: "Để ta ôm nó." Dừng một lát, y lại hờ hững liếc Giang Vũ Đồng một cái: "Cho muội thời gian nửa khắc, giải thích rõ ràng chân tướng cho ta."

Giang Vũ Đông vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe y nói như vậy, một hơi kia không lên được mà mắc kẹt trong bụng, nhất thời ho lên.

"Nha đầu Tư Niệm rất thông minh, nhưng cũng rất điên cuồng, huynh hãy nghe rõ ta nói, nhất định phải giữ bình tĩnh." Giang Vũ Đồng cười khổ một tiếng, bởi vì một đêm chưa ngủ nên giọng nói trong trẻo của nàng cũng nhiễm thêm mấy phần khàn đục, nàng dùng kéo cắt tâm nến, tỉ mỉ nói hết ra kế hoạch của Lâm Tư Niệm.

Tiểu Tạ Thần nằm trong lòng n.g.ự.c ấm áp của cha, dần dần không còn khóc nữa, miệng mấp mày liền ngủ mất, trên hàng mi còn đọng lại nước mắt ướt át.

...

Không lâu sau Lâm Tư Niệm đã tỉnh, đám thích khách kia thật không có trách nhiệm mà ném nàng lên lưng ngựa, nhấp nhô khiến nàng đau dạ dày, nàng nhẹ nhàng khẽ động cư thể nhức mỏi của mình, lúc này mới phát hiện mình không những bị trói tay trói chân, mà đến mắt cũng bị vải đen bịt lại, không thể thấy gì.

Cho đến khi trời sáng, ngựa mới dừng lại.

Không khí vô cùng lạnh lẽo, tiếng gió thổi qua, xung quanh mơ hồ có tiếng chó sủa gà gáy, Lâm Tư Niệm đoán mình đã bị trói đến một trấn nhỏ vắng vẻ.

Còn chưa đợi nàng nghĩ kỹ, đám thích khách kia siết ngựa, rồi lại thô lỗ khiêng nàng lên vai, sau khi tiếng mở cửa nặng nề vang lên, Lâm Tư Niệm liền bị người ta ném xuống đất.

Sau khi vài tiếng bước chân xung quanh đi qua, trong đó có một người nói: "Điện hạ, người đã dẫn đến!"

Trong phòng ấm áp mà yên tĩnh, qua một lúc sau, thích khách kia như nhận được mệnh lệnh, cúi xuống lột đi miếng vải che mắt của Lâm Tư Niệm.

Lâm Tư Niệm vốn còn muốn giả vờ ngủ, bất đắc dĩ qua một đêm xóc nảy, phần bụng phía trên thật sự rất đau, diễn không nổi nửa, nàng liền thẳng thắn vùng vẫy miễn cưỡng ngồi dậy, chầm rãi mở mắt ra.

Lúc này gần giờ chính ngọ, ánh nắng mặt trời không quá gắt, nhưng Lâm Tư Niệm đột nhiên tiếp nhận vẫn có chút cay mắt. Nàng quay đầu híp mắt, đợi mắt không còn cay nữa mới từ từ đánh giá nơi mình đang ở.

Đây là một tề viện rộng rãi sạch sẽ, cửa tùng to rộng, trong viện hồng mai đỏ rực, có thể thấy chủ nhân nơi này rất nhàn nhã. Lâm Tư Niệm ngồi trong sảnh, ánh mắt từng tấc xuyên qua tấm bình phong, trữ vật trên giá, cuối cùng dừng lại trên màn trúc vàng nhạt.

Sau màn trúc, có một bóng người ngồi ngay ngắn, lờ mờ không nhìn ra tướng mạo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cơ thể mà đoán ra đó là một nam nhân rất trẻ.

Lâm Tư Niệm từ từ mở mắt, môi đỏ khẽ nhếch lên, cong thành một độ cong giảo hoạt.

"Quả nhiên là ngươi, chẳng trách ta mất nhiều thời gian như thế mới điều tra ra được hình xăm con nhện của ngươi, ai lại có thể ngờ răng người đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, lại là một người c.h.ế.t chứ?"

Nàng nhìn thẳng ra sau màn trúc, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: "Ta nói đúng chứ, tiểu sư đệ?"

Bóng người sau màn trúc khẽ động, sau đó màn bị một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đẩy ra, để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi ôn hoa, nhoẻn miệng cười với Lâm Tư Niệm: "Đã lâu không gặp, sư tỷ."

Mà trong khách điếm, Tạ Thiếu Ly nghe Giang Vũ Đồng nói xong liền mệt mỏi nhíu lại mi tâm, lạnh lùng nói: "Cho nên, vì để dụ người trốn sau bức màn kia ra, Phi Phi không tiếc dấn thân vào chốn nguy hiểm, giả vờ bị bắt?"

"Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác... Hầy, huynh cứ trừng mắt ta như vậy làm gì, lời này là tiểu Phi Phi nói, kế hoạch cũng là do muội ấy định ra, không hề liên quan đến ta." Giang Vũ Đồng phất tay, rồi lại an ủi Tạ Thiếu Ly: "Huynh cũng không cần quá lo lắng, tiểu Phi Phi đã sắp xếp thỏa đáng đường lui rồi, với thân thủ bây giờ của muội ấy, người bình thường có thể bắt nạt muội ấy sao."

Tạ Thiếu Ly nhìn con trai đang ngủ say trong lòng, thất bại nghĩ: Chính là vì Phi Phi không hề ỷ lại vào mình, y mới phiền lòng như vậy.

Nha đầu ngốc vừa cố chấp lại dũng cảm kia mãi mãi không hề biết rằng, hạnh phúc lớn nhất trên đời này là được người ỷ lại, được người cần đến.

Trầm mặc một lát, Tạ Thiếu Ly nói: "Muội ấy rời đi đã hơn hai canh giờ rồi, nói đi, cần ta làm gì."

"Thứ nhất, chó săn." Giang Vũ Đồng nói: "Trên người Phi Phi vẩy một loại dược hương, hương vị rất đặc biệt, mũi người không thể ngửi được, nhưng đối với khứu giác nhạy bén của loài chó mà nói thì nó có một lực hấp dẫn trí mạng."

Tạ Thiếu Ly gật đầu, hiểu rõ nói: "Ta lập tức đi sắp xếp."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 189: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?