Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 190: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Dứt lời, y giao con trai cho Giang Vũ Đồng rồi lại yêu thương sờ lên gò má hồng hồng tiểu Tạ Thần đang ngủ say, thấp giọng nói: "Vẫn phải phiền muội mang Thần nhi về Tạ phủ chăm sóc, ta sẽ phái người bảo vệ các người."

Giang Vũ Đồng cẩn thận đón lấy đứa nhỏ, nghĩ một lát, vẫn nhịn không được hỏi: "Triệu Anh sao rồi?"

"Hắn được bổ nhiệm làm thái phó của Thái tử, phải ở lại trong cung." Tạ Thiếu Ly nhất thời vội vã, cư nhiên quên mất Triệu Anh, Thánh thượng vừa băng hà, mọi việc trong cung vô cùng hỗn loạn, một thái phó Thái tử không trâu bắt chó đi cày như Triệu Anh không có ai giúp đỡ, cũng không biết có thể ứng phó được không.

Nhưng mà việc quá cấp bách, vẫn nên nhanh chóng tiếp ứng Phi Phi, sau khi mang nàng ra khỏi hang hổ rồi y nhất định phải dùng xích sắt khóa nàng ở bên người, không để nàng tự ý hạnh động nguy hiểm như vậy nữa!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm lại, bước nhanh ra khỏi khách điếm, không hề để ý đến thần sắc phức tạp của Giang Vũ Đồng ở đằng sau.

Triệu Anh làm thái phó cho Thái tử...

Giang Vũ Đồng thất thần thở dài một tiếng: Gần vua như gần cọp, tên ngốc đó, đến bản thân còn không chăm sóc được thì sao có thể chăm sóc tốt cho thái tử nhỏ tuổi kia được?

Cách mấy trăm dặm, Tiêu Hận Thủy vẫn bộ dáng như cũ, ánh mắt trong trẻo, lúc mím môi lại sẽ để lộ ra hai má đồng tiền trên gương mặt non nớt kia, trông vẫn là thiếu niên không màn thế sự trước kia. Hắn chỉnh lại áo choàng xanh nhạt, chậm rãi bước đến ngồi trước mặt Lâm Tư Niệm, nhìn thẳng nàng: "Ta giả chết, sư tỷ sao lại nghi ngờ ta."

Lúc hắn nói chuyện, khóe miệng vẫn theo thói quen treo lên ý cười, ai có thể biết được dưới vẻ ngoài ôn hòa vô hại này lại ẩn chứa lòng dạ thâm độc?

Đáng tiếc là, người Lâm gia và Tiêu Hận Thủy đã quen biết nhau hơn sáu năm, nhưng ai cũng không thể nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn, nếu bàn về kỹ thuật diễn xuất thì đến Lâm Tư Niệm cũng phải chịu lép vế!

Lâm Tư Niệm cũng lặng lẽ nhìn lại hắn, bình tĩnh nói: "Hận Thủy, ngươi thật sự rất thông minh, nếu không phải ngươi không kiềm chế được đi trộm tử huyết linh chi trong cung, ta còn sợ rằng cả đời này đều không hề nghi ngờ ngươi."

Một trận gió kéo tới, thổi bay ký ức bám đầy bụi.

"Hoa Lệ ngươi nhanh thu kiếm lại, cánh tay ngươi đã bị nghiền thành bột, tháng trước mới vừa tháo băng, không thể yên tĩnh một chút sao?"

"Cả ngày vũ đao lộng kiếm, cẩn thận tay ngươi lại gãy!"

"Bệnh ho suyễn không thể xem thường, đừng thấy bình thường không khác gì người khác, lúc phát bệnh lại rất nguy hiểm. Cô nương ngoài việc nấu đường phèn với tuyêt lê bối mẫu Tứ Xuyên uống thì còn có thể dùng chi ma, ngân hạnh, hạnh nhân ngọt, hạch đào nghiền thành bột, thêm chút mật ong, nấu thêm con gà, mỗi ngày một lần, đều có thể giảm bớt bệnh tình."

"Chị của ta cũng bị bệnh như vậy, ta phụng dưỡng đã lâu, tự nhiên cũng biết được một ít."

Chị của ta... Chị của ta...

Chị của Tiêu Hận Thủy là Tiêu Cửu, cũng mắc bệnh hen suyển giống Giang Vũ Đồng, mà Tiêu Cửu người thân mà Tiêu Hận Thủy sống nương tựa vào nhau... Cho nên ngoài Triệu Anh ra, còn có ai khát vọng nhánh linh chi trong truyền thuyết này làm thuốc dẫn?

Tự nhiên, đó là Tiêu Hận Thủy.

Sau khi Hoa Lệ chết, Lâm Tư Niệm nhớ lại năm đó: Người dẫn Hoa Lệ đến giới thiệu với Lâm Túc là ai, ám thị Hoa Lệ có thể chữa khỏi chân của nàng là ai, người mang nàng đến khu săn gặp Hoa Lệ và Âm dương phá lập quyết là ai, còn có tiết thanh minh hôm đó trên sườn núi, 'Tiêu gia chẳng qua chỉ là một con ch.ó bên người Vinh vương' trong miệng thích khách là ai...

Điều tra một hồi, một chân tướng đáng sợ dần xuất hiện.

Mười bốn năm trước, Vinh vương phủ.

Lúc tin tức Vinh vương khởi binh thất bại truyền đến, Vinh vương phi như một con rối mất hồn, sửng sốt ngã xuống đất, mặc cho nước mắt thấm đẫm vạt áo.

"Trời muốn diệt ta..." Vương phi nức nở một tiếng, ôm chặt lấy con trai Triệu Lân trong lòng, nghẹn ngào nói: "Đáng thương cho con trai ta, còn chưa hiểu chuyện gì, liền bị liên lụy như này!"

Triệu Thạc lúc này mới bảy tuổi, tuy rằng còn ngây thơ nhưng cũng mơ hồ có cảm giác không tốt, ôm chặt lấy cổ Vinh vương phi nói: "Mẹ, đừng khóc."

Bầu trời u ám, rất có thể sắp mưa.

Có thể là tiếng gào của con trai có tác dụng, hai mắt Vinh vương phi lóe lên một tia sắc bén, nàng chuyển ánh mắt đến trên người nam nhân đang đứng thẳng chắp tay trong phòng, chảy nước mắt chạy đến, ôm lấy cánh tay nam nhân cầu xin: "Vương gia thất bại, ta cũng không thể sống được. Biểu ca, ta cầu ngươi, cầu ngươi cứu lấy con trai ta!"

Nam đứng yên như tượng đá, một lúc sau mới chầm rãi xoay gương mặt cương nghị qua, thần sắc phức tạp nhìn Vinh vương phi: "Cũng không phải thần không muốn giúp, Vương phi, người biết mưu nghịch là tội gì không? Đây là đại tội chi di cửu tộc, đến Tiêu gia cũng không thể toàn thân rút lui!"

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 190: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?