Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 195: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Tư Niệm lắc tay: "Đó là điều đương nhiên, điều này ta hiểu."

Có lẽ vì trong phủ đã có đầy đủ dược liệu, hạ nhân rất nhanh đã mang hết tất cả dược liệu trong đơn thuốc mang đến. Lâm Tư Niệm mài từng dược liệu thành bột, vo lại thành viên, một phần pha vào nước cho Tiêu Cửu uống, một phần cho vào lư hương đốt, để khói hương quanh quẩn bên mũi Tiêu Cửu.

Qua một hồi lâu, Tiêu Cửu mới lo lắng mở đôi mắt xinh đẹp tỉnh dậy.

Mắt nàng rất sáng, một chút cũng không giống người bệnh đã lâu. Triệu Lân vui mừng nhìn qua, vội vàng kéo tay Tiêu Cửu, gọi: "Tỷ tỷ, người tỉnh rồi! Xem ra dược hương này quả nhiên có tác dụng!"

"Hận Thủy..." Tiêu Cửu đóng bờ môi tát nhợt, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Tư Niệm, hơi thở mong manh nói: "Vị cô nương này là..."

Đối diện với Tiêu Cửu, Triệu Lân liền có chút trẻ con, lải nhải: "Đây là sư tỷ của ta, tinh thông dược lý, tỷ ấy nhất định có thể chửa khỏi bệnh cho tỷ! Tỷ xem, thuốc chỉ mới điều chế xong, tỷ liền có tinh thần như vậy rồi!"

Lâm Tư Niệm lễ phép cười với Tiêu Cửu, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương: Không phải là y thuật nàng cao minh, mà đây là hồi quang phản chiếu của Tiêu Cửu, sắp đi rồi... Nàng chỉ dùng dược hương kích thích thần trí nàng, khiến nàng có thể thanh tỉnh nói lời từ biệt với tên điên Triệu Lân này mà thôi.

"Thì ra là sư tỷ của Hận Thủy, thất lễ rồi." Có lẽ là biết mình không thể cầm cự được nữa, trên mặt Tiêu Cửu không còn chút vui mừng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Triệu Lân, giống như dỗ đứa nhỏ, cười nói: "Đứa nhỏ này, sao lại không bưng trà cho sư tỷ."

Thấy ngữ khí dịu dàng như vậy của Tiêu Cửu, gọi Triệu Lân là 'Hận Thủy', ý cười trên môi Lâm Tư Niệm nhiễm vài phần tang thương, không biết là đang đau lòng cho Tiêu Cửu chẳng hay biết gì, hay là đang đau lòng cho Tiêu Hận Thủy thực sự bị cha ruột vứt bỏ.

"Ta không phải thấy tỷ đỡ rồi, nhất thời vui vẻ quên mất." Triệu Anh đặt tay gầy gò của Tiêu Cửu vào lại trong chăn, giống như thiếu niên chân tay lóng ngóng vội vàng lui ra: "Ta liền đi pha trà."

Triệu lân quả nhiên bưng một ấm trà bích loa xuân đến.

Lúc bưng trà đến, ngoài viện Tiêu gia dường như có tiếng chó sủa từ xa vọng lại, Lâm Tư Niệm vô thức đứng dậy.

Nàng biết, Tạ Thiếu Ly đến rồi.

Triệu Lân hiển nhiên cũng cảm giác được, bàn tay đang rót trà dừng lại, cười thấp: "Không ngờ lại đến nhanh như vậy."

Lời còn chưa dứt, cửa Tiêu gia đã bị người ngoài mở ra, vài con ch.ó săn uy mãnh chạy xộc vào, sau đó tiếng binh khí đánh nhau không ngừng vang lên.

Không bao lâu, một bóng người đầy m.á.u xông vào, hô lên: "Phi Phi!"

Nghe tiếng gọi của Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm như được đả thông kinh mạnh, nhanh chóng đẩy hai hắc y hộ vệ bên người, chạy nhanh ra ngoài, liền lao vào trong n.g.ự.c Tạ Thiếu Ly.

Lồng n.g.ự.c của Tạ Thiếu Ly vẫn dày rộng như trước, hai tay mạnh mẽ, nhiễm mùi m.á.u tanh nồng đậm. Đao quang ảnh kiếm khắp phòng dần biến mất, thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, Lâm Tư Niệm ôm chặt lấy Tạ Thiếu Ly như chốn không người, cười nói: "Đến sớm hơn một canh giờ so với kế hoạch của muội."

Dứt lời, nàng dùng má cọ vào vai Tạ Thiếu Ly, nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly ngăn lại: "Đừng cọ, bẩn."

"Không bẩn, ôm huynh muội mới yên tâm." Mắt Lâm Tư Niệm cong lại, ôm lấy y càng chặt hơn.

Hắc y thị vệ trong sảnh nhìn nhau, thấp giọng nói: "Không thể nào, ngươi rõ ràng..."

"Rõ ràng đã trúng độc toàn thân vô lực rồi phải không?" Lâm Tư Niệm giơ tay, đón một đòn công kích của một người, cười nói: "Ta có thêm một vị thuốc trong đơn thuốc của Tiêu gia cô nương, tuy không phải là thuốc giải, nhưng cũng có thể khiến ta hồi phục được ba bốn phần công lực trong một khoảng thời gian ngắn, dư sức đối phó với các ngươi."

Mới hồi phục được ba bốn phần...

Tạ Thiếu Ly nhíu mày, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ Lâm Tư Niệm ở đằng sau: "Muội không cần ra tay, để ta."

Đôi lúc nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ của Tạ Thiếu Ly, cảm giác được bảo vệ này cũng thật tốt. Lâm Tư Niệm cười gật đầu, vui vẻ đứng một bên xem.

Tạ Thiếu Ly xuất thân là quân nhân, kiếm pháp vô cùng đẹp mắt, ra tay rất dứt khoát, hàn quang sắc bén quét qua, từng chiêu đ.â.m vào da thịt như dã thú cắn nhau, khiến Lâm Tư Niệm nhớ đến con báo lúc đi săn rất mạnh mẽ xinh đẹp.

Lâm Tư Niệm xem đến hăng say, chút nữa quên trong gian trong còn có một người bệnh đang ngủ, cho đến khi tiếng ho tê tâm phế liệt của Tiêu Cửu truyền ra nàng mới nhanh chóng hồi thần, vén màn nhìn vào trong.

Ánh mắt Tiêu Cửu đã tan rã, mệt mỏi nhìn mành trướng, đôi môi khô khốc khẽ khép mở, nhỏ giọng nói: "Hận Thủy, bên ngoài... có tiếng gì vậy?"

Triệu Lân ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng đánh nhau bên ngoài, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Cửu, đỏ mắt nói: "Không có gì, chỉ là có mấy con ch.ó điên xông vào, kêu loạn khắp nơi."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 195: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?