Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 196: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Ồn quá..." Tiêu Cửu thì thào.

Triệu Lân nhu mắt, hít sâu một hơi quát bên ngoài: "Yên lặng một chút, các ngươi làm ổn tỷ tỷ ta rồi!"

Vừa đúng lúc Tạ Thiếu Ly đã giải quyết xong đa số thích khách, thị vệ Tạ gia đã khống chế cục diện, tiến vào như ong vỡ tổ. Tạ Thiếu Ly cầm kiếm bước lên phía trước hai bước, dường như muốn bắt Triệu lân, nhưng lại bị Lâm Tư Niệm ngăn lại.

Lâm Tư Niệm chỉ vào bóng người trên giường bệnh, nhẹ lắc đầu với Tạ Thiếu Ly.

Cho dù như thế nào, người c.h.ế.t nên được tôn trọng, chí ít để bọn họ nói lời từ biệt, xem như là bồi thường trước vực thẳm.

"Mí mắt của ta, sao lại nặng như vậy..." Mí mắt Tiêu Cửu chùng xuống, giống như vô cùng mệt mỏi, nàng yếu ớt nâng tay, huơ loạn trong không trung, thở dài: "Hận Thủy, đệ có ở đó không... Tỷ sao lại, không thấy đệ nữa..."

"Tỷ tỷ, ta ở đây, ta ở đây." Triệu Lân nắm lấy bàn tay gầy gò của Tiêu Cửu, áp thật chặt lên mặt mình, dịu dàng cọ lên lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, nghẹn giọng nói: "Tỷ, tỷ thử lại xem, sẽ tốt thôi... Tỷ thử, cố gắng một chút nữa được không?"

Nhưng Tiêu Cửu đã không còn sức lực nữa, căn bản không thể nghe được Triệu Lân đang nói gì. Triệu Lân trông có vẻ rất hoảng loạn, quay mặt lại cầu xin Lâm Tư Niệm, miệng hé ra nhưng lại không thể nói gì.

Lâm Tư Niệm biết, Triệu lân đang vô thanh cầu cứu nàng, cầu nàng cứu Tiêu Cửu.

"Triệu Lân, nàng đã không thể chống đỡ được nữa, ngươi để nàng ấy yê tâm đi đi." Lâm Tư Niệm nghe thấy bản thân dùng ngữ khí không chút gợn sóng nói như vậy.

"Không..." Triệu Lân trừng đôi mắt đỏ au, chớp mắt nước mắt liền chảy ra.

Giọt nước lạnh băng như đ.â.m vào mắt Lâm Tư Niệm đau đớn, nàng có chút hờ hững nghĩ: Thì ra người có độc ác như thế nào, cũng sẽ rơi lệ!

Dường như chứng minh lời nói của Lâm Tư Niệm, Tiêu Cửu dần dần khép miệng lại, chậm rãi nhắm mắt, bàn tay gầy yếu vô lực rơi từ trên gò má Triệu Lân xuống mép giường.

"Tỷ tỷ!" Triệu Lân luống cuống nắm lấy tay nàng, áp ngón tay lạnh băng của nàng lên trán, khó khăn nức nở nói: "Tỷ gọi ta đi, tỷ tỷ, tỷ gọi tên ta lần nữa đi... cầu tỷ đó..."

Hắn khóc như một đứa trẻ con, từng tiếng từng tiếng gào lên, hắn dường như không hiểu, bản thân đã vứt bỏ nhiều thứ như vậy, nổ lực nhiều như vậy, vì sao lại không thể giữ được nàng.

Lâm Tư Niệm thờ ơ lạnh nhạt, không mang theo biểu tình nói: "Nàng ấy sống lại thì sao, ngươi rõ ràng biết, nàng gọi một tiếng 'Hận Thủy', cũng không phải đang gọi ngươi."

Chỉ một lời như vậy, Triệu Lân dường như bị đánh vỡ đốt sống cuối cùng, hắn suy sụp hạ vai khóc đến đỏ cả mắt, dựa trán vào mép giường, giống như đang thành kính sám hối.

Lâm Tư Niệm buông tiếng thở dài, xoay người bước ra ngoài, đến bên Tạ Thiếu Ly đang cầm kiếm đứng thẳng trong sảnh.

Lâm Tư Niệm khẽ cười, nhảy từ trên bậc thang xuống, trong ánh mắt Tạ Thiếu Ly lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi vội vàng dang hai tay vững vàng đón lấy cơ thể Lâm Tư Niệm.

Mây lúc này đã tan, mặt trời lại hé ra, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên khắp vạn vật, chiếu sáng đôi mắt thanh khiết của Tạ Thiếu Ly.

Cảm tạ thần minh, đã cho ta và muội gặp nhau, vượt qua bao núi đao biển lửa, cuối cùng cũng tu thành chánh quả.

Sau khi trở về Lâm An, Lâm Tư Niệm liền đưa Triệu Lân cho Triệu Anh xử lý, như vậy, Tạ Thiếu Ly mới có càng nhiều thời gian ở với mình. Triệu Anh nhiễm nhiên như một người cha của hoàng gia, mọi chuyện lớn bé đều phải qua tay hắn, bận rộn không ngừng, liền lén oán hận Lâm Tư Niệm còn mang phiền phức đến cho hắn.

Dư nghiệt Vinh vương, không phải g.i.ế.c c.h.ế.t là xong sao? Còn phải phiền đến bổn thái phó?

Lâm Tư Niệm chỉ bình tĩnh móc lỗ tai, lấy nhánh tử huyết linh chi lấy được từ trong tay Triệu Lân chặn miệng Triệu Anh lại.

Triệu Anh đang lo không có dược liệu quý hiếm nào để cứu Giang Vũ Đồng, liền thấy nhánh linh chi mình mong muốn đã lâu, trong nháy mắt hắn liền mặt mày rạng rỡ, tốc độ lật mặt khiến người khác trố mắt.

Lâm Tư Niệm nhịn cười, phân phó hắn làm theo đơn thuốc đã kê, cách một ngày cắt một miếng nhỏ linh chi nấu cho Giang Vũ Đồng uống, tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng ít nhiều gì cũng có thể kéo dài thêm tuổi thọ, rồi lại cẩn thận điều trị vài năm, cơ bản có thể không khác gì người bình thường.

Triệu Anh một tay bưng hộp linh chi, một ta cầm mũ quan, cám ơn Lâm Tư Niệm: "Đa tạ đa tạ! Từ nay về sau, nếu như muội có việc gì cần đến bổn thái phó, thì cứ nói ra!"

Đừng xem Triệu Anh lúc mang quan bào cũng có vài phần uy nghiêm, nhưng vừa nhắc đến chuyện Giang Vũ Đồng hắn liền biến thành một tên ngốc không có não.

Lâm Tư Niệm nghĩ một lát, nói: "Thật còn có một chuyện cần ngươi giúp, lúc trước lão hoàng đế và Triệu Thạc vì muốn đè ép thế lực Tạ gia, đã thu hết binh quyền của Tạ Thiếu Ly, còn nói ta là yêu phụ của Diệt hoa cung, ta hy vọng thái phó đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, giúp ta lấy lại thanh danh, trả lại những thứ nên thuộc về Tạ gia."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 196: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?