Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 197: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Triệu Anh vỗ n.g.ự.c một cái: "Cứ để đấy ta lo!"

Trước đêm giao thừa, trên dưới Tạ phủ rộn ràng hẳn lên, Lâm Tư Niệm cũng trở về sống trong Tạ phủ, khiến Thanh Linh đã lâu không gặp ôm lấy Lâm Tư Niệm khóc một hồi lâu.

Tân niên năm nay chỉ có Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm một nhà ba người, lão Vương gia Tạ Doãn và Vương phi Dương thị nói thế nào cũng không chịu về Lâm An, nói rằng nếu đã giả c.h.ế.t thì quyết định mai danh ẩn tích sống tiêu d.a.o hết quãng đời còn lại.

Dưới ánh đèn, Lâm Tư Niệm ánh lên pháo hoa khắp thành, tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, nói: "Cảm giác lâu rồi không cùng huynh đón năm mới."

Tạ Thiếu Ly mang áo bào màu tím, càng làm toát lên mặt mày như ngọc của mình. Y vuốt ve tóc Lâm Tư Niệm, nói: "Đã rất lâu rồi."

Bảy năm lẻ loi một mình, hai năm lưu lạc, bọn họ đã sinh ly tử biệt mấy lần, cuối cùng có thể lại ở bên nhau, mà từ nay về sau...

"Không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa." Lâm Tư Niệm cười nói.

"Phi Phi..."

Đêm nay gió nhẹ có tuyết, trời đêm rộng lớn, pháo hoa rực rỡ, tình này cảnh này, điều gì cũng là dư thừa. Cho nên Tạ Thiếu Ly cố gắng, nghiêm túc mà ấp áp hôn môi Lâm Tư Niệm.

Mà sau lưng bọn họ, khắp thành tràn ngập pháo hoa, khiến thân ảnh của bọn họ càng thêm xinh đẹp.

Sau khi qua năm mới, Lâm Tư Niệm đến đại lao Bộ hình gặ Triệu Lân một lần.

Ngoài ý liệu, Triệu Lân ngoài việc mang áo trằng của tù nhân ra, thì vẫn là bộ dáng ôn hòa như trước, trông không chật vật chút nào.

Hắn cởi bỏ áo bào hoa lệ, đổi thành nội y trắng thuần, tóc đen mềm mại xõa xuống, giơ lên một tay mang xiềng, trông có vẻ vui mừng chào hỏi Lâm Tư Niệm: "Sư tỷ, chúc mừng năm mới."

Lâm Tư Niệm cũng không rõ mình vì sao lại cố chấp đến gặp hắn, có lẽ, là vì khoảng thời gian cùng nhau chơi đùa lúc còn nhỏ.

Lâm Tư Niệm gật đầu, đứng ngoài hàng rào sắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Sư đệ gần đây thật tốt."

"Tốt thì tốt, cơm nước no nê." Triệu Lân ngồi dưới cửa sổ lạnh lẽo, nửa gương mặt ẩn trong bóng rối, chỉ có đôi mắt sáng đến đáng sợ. Hắn dừng lại rồi cười nói: "Chỉ là có chút cô đơn."

Lâm Tư Niệm phất tay áo ngồi xuống, môi khẽ động, rồi lại hỏi hắn một câu: "Triệu Lân, ngươi hối hận không."

"Vấn đề này ngươi đã hỏi bao nhiêu lần rồi, sư tỷ." Triệu Lân phì cười một tiếng, nói: "Ta vẫn là đáp án kia: Hối hận. Nhưng nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn sẽ chọn dốc hết sức cứu tỷ ấy. Mất đi giang sơn chỉ là một loại tiếc nuối, nhưng trơ mắt nhìn tỷ ấy c.h.ế.t lại là một chấp niệm cả đời này đều không thể tiêu tan."

"Thật đáng thương." Lâm Tư Niệm thản nhiên đánh giá.

"Không phải mỗi người đều may mắn như sư tỷ, cho dù ngươi đi bao xa, chỉ cần quay người lại sẽ luôn có một người đằng sau đợi ngươi."

Triệu Lân cười nhẹ nói: "Ngươi tự xưng là một phương vì chính nghĩa, thực ra ta cũng không cảm thấy ta sai. Cha ta bị giết, mẫu thận bị bức tự vẫn, ta mai danh ẩn tích ở nhờ nhà người, chỉ vì trả thù đám người năm xưa đã từng làm nhục ta phản bội ta, ta sai sao? Không, ta không sai. Sở dĩ ta bị cho là ác quỷ, chỉ là vì, ta thua rồi."

Chỉ cười như thế rồi hắn liền rơi nước mắt.

"Bên ngoài có phải tuyết rơi rồi không?" Triệu Lân lau mặt, bình tĩnh hỏi.

"Ừ, rơi một ngày một đêm rồi."

"Thật tốt, tuyết lại rơi rồi." Trong mắt Triệu Lân thủy quang lưu động, hắn nghiêng đầu nhìn song cửa sắt cao cao, nhìn hàn quang leo lắt chen vào từ cửa sổ nhỏ bé, nhẹ giọng nói: " Nhưng mà, người có thể cùng ta ngắm tuyết, đã không còn nữa rồi."

Triệu Lân cả đời này có lẽ nói dỗi rất nhiều, chỉ có duy nhất câu này là phát ra từ chân tâm. Bởi vì, đến Lâm Tư Niệm đều có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn chứa đầy bi thương và tuyệt vọng.

Hắn vốn là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua đã đi nhầm đường. Một bước sai, sai cả đường.

Đầu xuân, Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly đến Diệt hoa cung một chuyến.

Thiếu niên thấy Lâm Tư Niệm đến, vui mừng đến chân tay luống cuống, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Thiếu Ly mặt vô biểu tình sau lưng nàng, khóe miệng đang nở ra của thiếu niên liền đóng chặt lại, không nói lời nào rút d.a.o lao tới.

Tạ Thiếu Ly cũng không tỏ ra yếu kém nghênh đón, hao người nam nhân đến đối mặt cũng không đã đánh nhau đến rầm trời.

Lâm Tư Niệm đứng một bên bất lực nói: "Các người đánh nhau một chút được rồi, đừng ra tay quá độc."

Hai khắc sau, thắng bại đã rõ, thiếu niên bị Tạ Thiếu Ly phá rách xiêm y, nhưng vẫn quật cường thẳng lưng, dùng tay nói: Năm sau, năm sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!

Tạ Thiếu Ly không hiểu ngôn ngữ tay, tự mình tra kiếm vào bỏ, nói: "Có tiến bộ."

Tạ Thiếu Ly một vẻ đang đối xử với trẻ con, thiếu niên thấy thế liền giận, rút d.a.o lại muốn xông lên, Lâm Tư Niệm vội vàng ngăn lại, kéo thiếu niên sang một bên: "Đừng náo nữa, ta đến tìm ngươi, là có lời muốn nói với ngươi."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 197: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?