Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 198: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ánh mắt thiếu niên sáng lên, vui mừng nói: Ngươi nghĩ thông rồi, muốn ở lại Diệt hoa cung với ta sao?

"Nghĩ gì vậy chứ!" Lâm Tư Niệm cười búng một cái sau gáy hắn, nói: "Có chuyện rất quan trọng nói với ngươi, liên quan đến thân thế của ngươi."

Sắc mặt thiếu niên trầm lại, không qua vui mừng phất tay: Muốn hỏi gì.

Lâm Tư Niệm nghĩ một lát mới nhẹ nhàng nói: "Thập Thất, ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ của mình không? Khoảng lúc sáu bảy tuổi, chuyện trước khi ngươi gặp Hoa Lệ."

Sáu bảy tuổi?

Thiếu niên nhíu mày nghiêm túc nhớ lại, đột nhiên lắc đầu: Trước khi ta gặp sư phụ đã từng bị bệnh nặng, chuyện lúc trước đều quên hết rồi, chỉ nhớ chuyện sau khi ở Diệt hoa cung mà thôi.

"Nếu như..." Lâm Tư Niệm nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, trưởng thành không ít kia, thăm dò hỏi: "Nếu như ta điều tra ra được thân thế của ngươi, tên của ngươi, ngươi có muốn tìm hiểu một chút không."

Ngươi ngàn dặm xa xôi đến đay, chỉ vì nói với ta những lời này sao?

Thiếu niên nhíu mi, trông rất không vui, trơ mặt nói: Không muốn, ngoài ngươi ra ta đều không có hứng thú tìm hiểu chuyện gì cả."

"..." Lâm Tư Niệm nhất thời không còn gì để nói.

Bỏ đi, cho dù thiếu niên biết mình là 'Tiêu Hận Thủy' vậy thì sao? Chuyện cũ không thể vãn hồi, tỷ tỷ duy nhất yêu thương hắn đã chết, thân phận còn bị người khác mạo danh mười bốn năm... Nói ra cũng chỉ tăng thêm oán hận mà thôi, không biết cũng tốt.

Lâm Tư Niệm vỗ vai thiếu niên, nói: "Thập Thất, ngươi có một tỷ tỷ rất nhớ ngươi, tuy rằng nàng ấy không còn cơ hội gặp ngươi nữa, nhưng mà, ngươi mang theo kỳ vọng của nàng ấy cố gắng sống tốt. Ngươi phải ăn ngon ngủ kỹ, thỉnh thoảng nhớ đến nàng, nhưng không được khóc."

Thiếu niên không hiểu gì, nhưng Lâm Tư Niệm chỉ cười, xoay người trở về cạnh Tạ Thiếu Ly, cùng y mười ngón tay đan vào nhau.

Phu thê bọn họ một đen một trắng, như mực như tuyết, nhìn nhau cười còn đẹp hơn cả vô số mỹ cảnh ở thế gian.

Phiên Ngoại

"Phu nhân!" Một tiểu cô nương nhỏ gầy đang vác một bao quần áo, cười đứng trước cửa Tạ phủ.

Lúc thấy nha đầu, Lâm Tư Niệm ngẩn người một chút, mới cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, xem ra mọi thứ trong Diệt hoa cung đã tốt cả."

"Tốt chứ! Mấy hôm trước Thập Thất ca ca cuối cùng cũng nhổ sạch sẽ đám do thám mai phục trong cung rồi, trong cung bây giờ rất thanh tĩnh, em liền muốn xuống núi đến thăm phu nhân."

Nha đầu lải nhải không ngừng, Lâm Tư Niệm cười gõ vào gáy nàng, nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào đây rồi nói."

Nha đầu xách tay nải nhảy vào Tạ phủ, nhìn trái nhìn phải, đôi lúc lại nhảy lên hái lá nha treo trên mái hành lang, cười nói: "Phu nhân, nhà của người lớn quá!"

Lâm Tư Niệm nhớ hai năm trước lần đầu mang nàng vào Diệt hoa cung, nàng cũng phát ra lời cảm khái như vậy, không khỏi mỉm cười.

Sau khi vào cửa, nha đầu mở tay nải trên lưng ra, bày ra từng thứ ở bên trong, thuộc lòng nói: "Phu nhân, em mang đến cho người đặc sản ngon nhất ở Quỳ Châu này. A, còn có mũ hổ mà em tự tay may cho tiểu công tử, đợi vào đông rồi liền có thể mang rồi!"

Thanh Linh có chút không thích nha đầu đột nhiên xuất hiện này, trong lòng thầm nghĩ cô ta thân là người bề dưới, nhưng một chút quy tắc của hạ nhân cũng không có, cứ mở miệng là 'em' 'em'. Trong lòng tùy rằng bất mãn, nhưng Thanh Linh vẫn rót cho nha đầu một ly trà, bất động thanh sắt đánh giá nàng một cái, cười nói: "Cô nương, uống chén trả giải khát đi."

Nha đầu cầm chén trà, ngẩn người nhìn Thanh Linh, khen: "Phu nhân, tiểu tỷ tỷ bên cạnh người thật xinh đẹp!"

Thanh Linh vốn sợ nha đầu sẽ cướp mất sự sủng ái của mình, kết quả bị nàng vô tư khen một câu, khóe miệng đang xịu xuống liền nhếch lên.

Lâm Tư Niệm nhàn nhạt liếc nha đầu một cái, nha đầu lập tức hiểu ý, sửa lời nói: "Tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bởi vì phu nhân là người đẹp thiên hạ đệ nhất, cho nên tiểu tỷ tỷ bên cạnh cũng xinh theo."

Thanh Linh nghe vậy, dùng trà che đi đi gương mặt đang bật cười.

Cô gái nhỏ này tuy có chút lỗ mãng, nhưng lại rất biết ăn nói.

Lâm Tư Niệm tiện tay lật một đống đồ ăn kia, lật ra hai cái tượng gỗ, một cái khắc con thỏ tròn tròn, một cái khắc bộ dáng Lâm Tư Niệm, tay nghề tỉ mỉ vừa nhìn đã biết là của ai làm.

"A, cài này à, đây là Thập Thất ca ca nhờ em mang tới cho người đó."

Lâm Tư Niệm ngắm tượng gỗ sống động trong tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong: "Thập Thất hắn khỏe không."

"Thập Thất ca ca rất khỏe, mỗi ngày trời chưa sáng đã đúng giờ dậy luyện công, mặt trăng lên cao mới ngủ. Đôi lúc sẽ ngẩn người, cũng sẽ xuống núi đi chơi." Nha đầu không nói là: Mặc dù Thập Thất làm theo lời Lâm Tư Niệm căn dặn trước lúc đi, du hí nhiều sơn thủy, làm quen với rất nhiều người, nhưng sự nhớ nhung đối với Lâm Tư Niệm một chút cũng không giảm bớt.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 198: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?