Hai tiểu nha hoàn đang dọn dẹp giường, nhìn thấy chăn đệm sạch sẽ trên giường liền không khỏi giật mình, bối rối đứng tại chổ.
Thanh Linh cũng liếc cái giường sạch sẽ đến không ngờ kia, trong lòng liền rõ, không khỏi đồng tình vài phần với Lâm Tư Niệm, lại mơ hồ lo lắng vì tiền đồ của mình sau này.
Còn cho rằng được điều đến bên cạnh Thế tử phi, bản thân cũng có thể một bước lên mây, ai ngờ rằng Thế tử phi này không được sủng ái, đêm tân hôn đầu tiên đến động phòng cũng không được trọn vẹn...
Nhưng mà dù sao cũng là một đại nha hoàn lớn lên ở Vương phủ, Thanh Linh rất biết cách giấu đi tâm tình của mình, chỉ là ý cười trên mặt giảm đi mấy phần, hất cằm lên ý bảo hai tiểu thị tỳ kia lui xuống.
Hai tiểu nha hoàn như được đại xá, nhanh chóng ôm chăn khom người lui ra.
Lâm Tư Niệm ăn mặc gọn gọn ra khỏi phòng, vừa đến trước viện đã ngạc nhiên trợn to mắt.
Chỉ nhìn thấy những chổ trống trong viện bây giờ đặt đầy những giàn hoa, lại còn trồng thêm không ít dây leo xanh biếc, nhiều loại cúc và lan đá màu sắc sặc sỡ, rất đẹp. Lâm Tư Niệm thuận theo giàn hoa đi thẳng, bờ tưởng hai bên còn trồng thêm chừng mười cây mơ và đào, lúc này vẫn chưa đến thời kỳ trổ bông, trên cành chỉ nhú lên vài chồi non nhắn bóng, dưới mái hành lang còn trồng thêm vài bụi nho khô khốc. Lâm Tư Niệm đã có thể tưởng tượng được mỹ cảnh hai năm sau, những chiếc lá nho xanh biếc sẽ leo đầy hành lang liền không nhịn được vui thích mà cười rộ lên.
Thanh Linh nhìn thần sắc Lâm Tư Niệm, còn không quên chen vào vài lời khen hoa mỹ: “Nghe nói Thế tử đã suốt đêm gọi thợ đến bố trí, hậu viện còn trồng một vườn thuốc lớn, phu nhân muốn đi xem không?”
Lâm Tư Niệm liền gật đầu, nhấc váy đang muốn chạy đến hậu viện nhưng lại đột nhiên đụng phải một lồng n.g.ự.c ấm áp mà rắn chắc.
Nàng kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn, vừa vặn chạm vào sóng mắt sâu không thấy đáy của Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly một bộ võ đạo màu xanh nhạt, bao cổ tay màu đen huyền, cả người anh khí tuấn lãng. Lâm Tư Niệm đang đắm chìm vào trong hưng phấn nên nhìn lại Tạ Thiếu Ly không chút e dè, chiếc cằm nhỏ xinh xắn hơi nhếch lên về phía giàn hoa, cong mắt cười: “Không ngờ răng huynh sẽ vì muội mà trồng hoa, còn cả vườn thuốc kia nữa, đa tạ đa tạ!”
Tạ Thiếu Ly vẫn còn đang ôm Lâm Tư Niệm, áo quần hai người chạm vào nhau, có thể ngửi thấy được mùi lan hương nhàn nhạt trên người đối phương. Y có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, đều nghẹn đến tai đỏ cả lên rồi, nhưng chỉ có thể vờ như không có gì mà thốt lên một câu: “Chuyện nhỏ.”
Lâm Tư Niệm không hề phát hiện điều bức rức của y, chỉ cười rạng rỡ một cái, cũng không đi xem vườn thuốc nữa, bước những bước không được tự nhiên lắm rời khỏi lồng n.g.ự.c y: “Sắp đến giờ thin rồi, chúng ta đi dâng trà cho cha mẹ thôi.”
Hai chữ “cha mẹ ” của nàng vô cùng nhẹ nhàng, gò má còn hơi đỏ như đang ngại khiến cho trong lòng Tạ Thiếu Ly như bị lông vũ lướt qua, ngứa vô cùng.
Vừa thấy nụ cười của Lâm Tư Niệm, Lâm Tư Niệm luôn đè nén không được có những suy nghĩ không có phong phạm của quân tử, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên không nhìn nàng nữa, nhẹ hừ một tiếng, nói: “Ta đi tắm thay đồ.”
Thấy Tạ Thiếu Ly phản ứng lãnh đạm như vậy, trong lòng Thanh Linh lại lạnh thêm một nửa: Chỉ tử là một người què thì thôi, lại còn không hiểu niềm vui của nam nhân, những ngày tháng sau này làm sao sống đây!
Lâm Tư Niệm không dấu vết chút liếc nhìn Thanh Linh một cái, nàng trời sinh mẫn cảm sao lại không biết trong lòng Thanh Linh đang lo lắng điều gì. Chỉ là Thanh Linh chung quy vẫn là người ngoài, không biết Lâm Tư Niệm càng thấp kém bình thường thì lại càng có lợi với thế cục của Tạ gia.
Không ai sẽ kiêng kỵ một nữ nhân không có người đỡ lưng, lại không được sủng ái, đến giá trị bắt nàng để uy h.i.ế.p Tạ Thiếu Ly cũng không có... như thế, chẳng gì tốt hơn được nữa.
Chủ tớ hai người theo đuổi tâm tư của mình. Lát sau, Tạ Thiếu Ly tắm xong, thay y bào màu tím khói nghiêm nghị, càng làm toát lên nét cao quý tuấn lãng. Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly vừa mới tắm xong bước đến trong sắng sớm, đột nhiên có chút xấu hổ, lắp bắp hỏi: “Muội mang như vậy hợp lễ không, có cần thay xiêm y khác không?”
Dứt lời, nàng còn giơ hai tay ra, nhón chân xoay một vòng, bộ váy hoa mẫu đơn đỏ nhạt tung lên như đang nở rộ, dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ thoáng chốc kinh diễm khiến Tạ Thiếu Ly hơi sững sốt.
Chân trái Lâm Tư Niệm không vững, Tạ Thiếu Ly liền đến đỡ lấy nàng, thật lâu sau mới buông ra, thuận tay sửa lại đầu tóc có chút rối của nàng, hầu kết giật giật, nhẹ giọng nói: “Rất tốt, không cần đổi.”
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, cùng Tạ Thiếu Ly lên kiệu đi đến đại môn Vương phủ.