Tạ Doãn có việc quân trên người, lúc này không ở trong phủ, Lâm Tư Niệm liền cùng với Tạ Thiếu Ly đến hậu viện bái kiến Vương phi.
Thấy con trai, con dâu đến, Vương phi vẫn là bộ dáng không lạnh không nhạt, nhận chén trà của Lâm Tư Niệm dâng lên, uống rôig mới phân phó phu thê hai người ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nghe nói, hôm qua hai con còn chưa động phòng?”
Vương phi nhìn như ít giao du với bên ngoài nhưng thông tin lại đến rất nhanh.
Lâm Tư Niệm bị bà dọa cho một trận, lại chút mù mịt nhìn Tạ Thiếu Ly: Chẳng lẽ không phải nằm ngủ chung giường là động phòng rồi sao?
Tạ Thiếu Ly thần sắc không đổi, nghiêm túc nói: “Đêm qua quá mệt, không gấp.”
Vương phi từ chối cho ý kiến, quay đầu nói với Lâm Tư Niệm: “Tạ Thiếu Ly tính tình cao ngạo, có rất nhiều lời thà để cho nát ở trong lòng cũng không chịu nói ra, con phải lượng thứ cho nó .”
Vương phi nói lời khách khí xa lạ, dương như đối diện bà không phải là đứa con m.á.u mủ của mình. Thái độ này, đừng nói là Tạ Thiếu Ly, ngay đến nàng là người ngoài nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm cười nói: “Phu quân đối xử với con rất tốt.”
Vương phi gật đầu, nhắm mặt bắt đầu tĩnh tọa: “Từ nay về sau, cái loại thỉnh an lễ nghi phiền phức này miễn đi, nếu không có chuyện gì lớn thì không cần đến tìm ta.”
Lời này của bà thực sự quá lạnh lùng, giống như trước mặt mình không phải là con trai ruột mà một người lạ không hề quen biết.
Lời Lâm Tư Niệm chuẩn bị nói toàn bộ đều nuốt xuống, Tạ Thiếu Ly cũng hạ tầm mắt, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “ vâng ”.
Trong ánh mắt y hiện lên một tia cô đơn, cuối cùng không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tư Niệm. Trong giây phút đó, nàng lần đầu tiên cảm thấy đau lòng cho thanh niên được gọi là thiên chi kiêu tử* bên cạnh này.
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con sinh ra đã kiêu ngạo
Lâm Tư Niệm không quyền không lự, phụ thân yếu đuối, mẫu thân bình thường, huynh trưởng phản nghịch, những mỗi người đều mang đến cho nàng tình yêu vô tư nhất. Còn Tạ Thiếu Ly thì sao?
Y sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng từ nhỏ đã nếm trải mùi vị cô đơn và đau xót. Phụ thân thường chinh chiến ngoài xa trường không về, mẫu thân lãnh đạm, bạn bè cùng tuổi bên cạnh cũng chỉ có một mình Triệu Anh. Y nhìn thì cái gì cũng có nhưng thực ra chẳng có gì.
Trên đường trở về, tâm tình Lâm Tư Niệm bất giác trĩu nặng.
Không gian trong kiệu không lớn, nàng lén quan sát Tạ Thiếu Ly không nói lời nào ngồi bên cạnh, nghĩ: Tùy nói là diễn trò, nhưng bản thân sau này phải đối xử với y tốt một chút.
Đang suy nghĩ miên mang, kiệu đột nhiên xóc nảy một cái, Lâm Tư Niệm ngồi không vững, cả người mất thăng bằng rơi vào trong lòng Tạ Thiếu Ly.
Lồng n.g.ự.c y dày rộng, trên vạt áo tản ra mùi đàn hương sạch sẽ. Lâm Tư Niệm đang mê muội đột nhiên bưng lấy chóp mũi bị đụng đau nhói, tay chân nhảy dựng cả lên, mang theo giọng mũi nói: “Xin lỗi xin lỗi!”
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, giơ tay chạm vào chóp mũi đang đỏ lên của nàng: “Đau?”
Lâm Tư Niệm cưỡng ép nuốt nước mắt vào trong, cười nói: “Không đau, huynh có bị thương không?”
Tạ Thiếu Ly nghĩ: Giống như được một con thỏ nhảy vào lòng, mềm mại, ánh mắt như ẩn chứa thủy quang, thật muốn ôm muội ấy một cái.
Y mục quang thâm thúy, nhấp mím môi, khóe miệng nhẹ cong lên rồi biến mất.
Lâm Tư Niệm thấy y không nói, trong lòng lại ẩn ẩn bất an, y nhất định là giận rồi.
Thành hôn ngày thứ ba, theo lẽ nên trở về nhà vợ.
Lâm Tư Niệm nhìn xe ngựa chất đầy một đống thùng tơ lụa, lại gắng gượng lắng nghe quản gia đọc xong một lượt các loại lễ vật mới nói nhỏ với Tạ Thiếu Ly: “Không cần mang nhiều đồ vậy đâu, mẹ muội cũng dùng không hết.”
Có thể thấy được Tạ Thiếu Ly rất xem trọng việc gặp nhạc mẫu và anh vợ. Trong xe ngựa ngoài những tấm lụa tuyệt phẩm được ngự cống ra còn có rất nhiều bảo ngọc và thuốc quý đắt tiền. Nàng biết Tạ phủ không thiếu tiền, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, giống như vô duyên vô cớ nhận nhiều ân huệ từ người khác nhưng bản thân mình lại không biết nên báo đáp thế nào.
Tạ Thiếu Ly tự động bỏ qua ý kiến của nàng, chỉ vén lên màn xe đỡ nàng vào.
Bánh xe chuyển động, Lâm Tư Niệm ngồi trong xe lắc trái lắc phải khó tránh khỏi đụng vào Tạ Thiếu Ly. Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc đưa tay ra khoác lên vai nàng, ôm một nửa người nàng vào lòng.
“Đừng để bị đụng.” Y mắt không nhìn nàng một cái, vẻ mặt nghiêm chính tìm một lý do đàng hoàng cho mình.
Lâm Tư Niệm không tự nhiên tựa vào lòng y, cảm thấy hơi buồn cười.
Có lẽ, Tạ Thiếu Ly cũng thích nàng, một chút mà thôi.
Xe ngựa rất nhanh đã đến Lâm phủ. Ước chừng hai ngày nữa sẽ mưa, lúc ngồi trên xe chân trái của Lâm Tự Niệm ẩn ẩn đau, lúc xuống xe chân liền mềm nhũn, loạng choạng như sắp ngã.