Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 29: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tạ Thiếu Ly vờ như vô tình đỡ lấy nàng, thuận thế nắm lấy tay nàng.

Y nắm rất chặt, lòng bàn tay còn mang theo chút nóng ẩm như đang rất căng thẳng. Lâm Tư Niệm giãy dụa một lát nhưng cũng không thu tay về, chỉ có thể để y nắm đi.

Lâm phu nhân và Lâm Túc rất nhanh đã ra đón. Lâm phu nhân thấy con gái và con rể mười ngón tay đan chặt vào nhau bước đến, trong ánh mắt u buồn mệt mỏi của bà cuối cùng cũng hiện lên một chút ánh sáng, vui mừng không thôi.

Lâm Tư Niệm nhìn thấy mẫu thân vui vẻ như vậy trong lại có chút không vui.

Nàng buồn bã nghĩ: Thì ra lúc xuống xa Tạ Thiếu Ly nắm tay mình như vậy là để diễn kịch trước mặt mẫu thân thôi sao?

Trong lòng nàng có chút mất mát, nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi chạy bổ vào lòng mẫu thân.

Lâm phu nhân xoa nhẹ đầu con gái, quở trách mắng: “Điều đã làm tân nương rồi sao lại còn giống như đứa trẻ vậy.” Lại nâng đầu nhìn Tạ Thiếu Ly: “Phi Phi vẫn còn ham chơi, mong Thế tử chăm sóc nó nhiều.”

Trong mắt Tạ Thiếu Ly hiện ra một dòng suối ấm áp. Y nhìn Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ đối xử tối với muội ấy.”

Nghe thấy tiếng ‘mẫu thân ’ của y, trong lòng Lâm Phu Nhân liền mềm lại. Lâm Tư Niệm cũng có chút giật mình, suy nghĩ mung lung: Đây chắc là lời hứa hẹn thẳng thắn nhất trong đời này của Tạ Thiếu Ly.

Một nhà đơn giản uống trà ăn điểm tâm, sau đó Lâm Túc cùng Tạ Thiếu Ly đến thư phòng, chắc là muốn bàn chuyện quốc sự. Lâm Phu Nhân thở dài một hơn, tay bóc vỏ hạt thông, nhìn nhi nữ vui vẻ nói: “Con giờ đã là Thế tử phi rồi, Túc nhi nhờ thế mà cũng nhẹ người đi không ít.”

Lâm Tư Niệm đang cầm một miếng bánh hoa quế từ từ cắn một miếng, bỉu môi nói: “Con làm Thế tử phi thì liên quan gì đến huynh trưởng đâu.”

“Nói gì đấy.” Lâm Phu Nhân đặt chén trà xuống, thở dài: “Huynh muội các con thật thà quá, chẳng lẽ hai đứa không thể giúp đỡ lẫn nhau sao?”

“Mẹ, sở dĩ Tạ gia từ bỏ liên hôn, cưới một đứa què không quyền không thế như con đây không phải là vì che giấu thực lực bảo hộ chính mình sao. Nếu như tiếp tục giúp Lâm gia, khó tránh khỏi sẽ bị gài bẫy tội danh kết bè kết cánh, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”

Lâm Tư Niệm phân tích rõ ràng như thế, thấy ánh mắt của mẫu thân càng ảm đạm, nàng lại không đành lòng, an ủi nói: “Mẹ cũng không cần gấp, huynh trưởng tài học uyên thông, chuyện công danh không phải là chuyện gì không thể, không cần thiết phải phụ tá cho Tạ phủ.”

Nghe nàng nói có lý, thần sắc Lâm Phu Nhân liền dịu lại, lông mày lại lần nữa hiện lên tia vui mừng, giơ ngón tay gõ vào trán Lâm Tư Niệm: “Mẹ chính là người bình thường, hy vọng con gái của mình không lo ăn lo uống là tốt rồi. Làm sao so được với sự thông minh của cha con hai người luôn nhìn thấu nhiều chuyện lợi hại như vậy.”

Lâm Tư Niệm cười nói: “Mẹ cần thông minh như vậy làm gì, chẳng phải đã có con và huynh trưởng bên cạnh bảo vệ mẹ rồi sao.”

“Con đó, ăn nói giống cha con như đúc.” Ánh mắt Lâm Phu Nhân trở nên ôn nhu, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của phu quân từ trong con gái mình, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Tạ Thiếu Ly đối xử với con có tốt không? Con ban đêm ngủ luôn lộn xộn, có đá mất chăn không?”

“Tốt, không có.” Lâm Tư Niệm cười híp mắt trả lời.

Tạ Thiếu Ly tuy là không lạnh không nóng, nhưng ít nhất đối xử với nàng không tệ. Còn về chuyện có đá chăn hay không, Lâm Tư Niệm còn thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc trước nàng vừa tỉnh, thường thì cả người đang nằm vất vưởng bên mép giường, chăn cũng lăn xuống dưới đất. Nhưng từ khi thành hôn đến nay, mỗi ngày lúc nàng tỉnh giấc đều nằm quy quy cũ cũ trên giường, chăn gọn gàng đắp trên ngực, không hề có chút lộn xộn nào.

Giống như có người nào đó cả đêm không ngủ, chuyên tâm canh chừng giúp nàng đắp lại chăn, một chút cũng không thấy lạnh.

Lâm Phu Nhân lại hỏi: “Mỗi ngày đều đến vấn an cha mẹ chồng, lễ nghĩa có chu toàn không?”

“Ngày thứ hai sau tân hôn có đến thỉnh an, Vương gia đã dẫn binh đi không thường về nhà, Vương phi cũng không muốn bọn con đến làm phiền bà thanh tu, số lần dâng điểm tâm sáng cũng không nhiều.” Lâm Tư Niệm thanh thật trả lời.

Nghe vậy, Lâm Phu Nhân thở dài nói: “Hài, đã hơn hai mươi năm rồi, trong lòng Vương phi vẫn không bị nhiễm bụi.”

Lâm Tư Niệm biết mẫu thân đang nói đến chuyện hai mươi năm trước, Định Tây Vương Tạ Doãn ỷ vào trong nhà có quyền thế mà cưỡng ép Vương phi gả vào Tạ phủ.

Dương thị trước khi gả vào Vương phủ đã có hôn ước với công tử nhà khác, hai người đều lưỡng tình tương duyệt. Lúc đó Tạ Doãn đang cưỡi ngựa dạo phố liền nhất kiến chung tình với Dương thị, sau đó hoành đao đoạt ái hủy đi đôi uyên ương kia.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 29: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?