Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 35: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sau một phen thăm dò, Thái tử cũng xem như đã thoáng yên tâm, ngoài miệng vẫn cười nói: “Lâm Duy Đường là một người tài, bản cùng rất muốn trọng dụng hắn, đáng tiếc chí của hắn không ở đây khiến Định Tây Vương chiếm được món hời.”

Hắn nói chuyện rất chân tình thiết ý, còn không quên thở dài một tiếng, giống như lúc đó người gạt bỏ lạnh nhạc với Lâm Duy Đường không phải là hắn vậy.

“Thái tử quá khen rồi.” Tạ Thiếu Ly cung kính nói.

Trong lòng Lâm Tư Niệm hiểu rõ nhưng vờ như đang khóc thút thít, thỉnh thoảng lại liếc trộm Tạ Thiếu Ly một cái, bày ra bộ dáng đều phụ thuộc vào y.

Thái tử tiếu lí tàng đao, nàng diễn một cách tự nhiên không bó buộc, hai người so chiêu nhưng không vấy máu.

Thực ra Lâm Tư Niệm có chút căng thẳng. Ánh mắt của Thái tử quá mức âm lãnh sắc bén, giống như hai thanh đao muốn lột da rút xương nàng.

Cảm giác được nàng đang căng thẳng, Tạ Thiếu Ly chậm rãi tiến lên một bước, nghiêng người che đi tầm nhìn của Thái tử.

Thái tử nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó liền lộ ra một nụ cười không rõ ràng.

Hắn nhìn Tạ Thiếu Ly, đang muốn nói gì đó liền nhìn thấy một thân ảnh ở đằng sau nhào tới, cười lớn: “Ai da điện hạ thì ra đang ở đây! Tiểu đệ khó khăn lắm mới tiến cung một lần cũng không thấy điện hạ đến hàn huyên với ta vài câu, toàn đến chổ Tạ Thiếu Ly.”

Giọng nói quen thuộc, không cần nói, quả nhiên là Triệu Anh.

Triệu Anh ôm lấy vai thái tử cười sảng khoái, còn không quên trách một câu: “Ca ca bất công!”

Bầu không khí cổ quái cứng nhắc vừa nãy liền được xóa sạch, thải tử không thăm dò Lâm Tư Niệm nữa, quay người mắng Triệu Anh: “Không biết lớn nhỏ, ai là ca ca ngươi! Bình thường chỉ thấy đệ vây quanh đám mỹ nữ, có từng nghĩ đến cón có vị ca ca như bản cung không?”

Triệu Anh ha ha cười lớn, ôm lấy vai thái tử lắc mạnh: “Bây giờ đệ không phải đến đây để gặp huynh sao, ai biết trong mắt huynh chỉ có Tạ Thiếu Ly, khiến đệ đau lòng quá đi!”

Dứt lời Triệu Anh liếc nhìn Tạ Thiếu Ly một cái, thúc dục thái tử: “Tiểu phu thê bọn họ vừa mới tân hôn, chúng ta đứng ở đây làm gì! Đi đi đi, đi uống rượu nào, ai say trước người đó là con chó!”

“Tửu sắc hại người.” Thái tử bị hắn đẩy đi đến phía trước, nhất thời dở khóc dở cười: “Đệ buông tay, bản cung có thể tự đi được! Hôm nay dám thách rượu với bổn cùng, gan của đệ thật không nhỏ, không sợ bị Vĩnh Ninh quận chúa đánh sao?”

“Yên tâm, hôm nay bà ấy có chuyện không đến được!”

Thấy hai người ồn ào cười nói đi xa rồi Lâm Tư Niệm mới thở ra một hơi, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Khá khen cho Triệu Anh kịp thời xuất hiện giải vây, không thì với thực lực của nàng thực sự không biết có thể ứng phó bao lâu nữa.

Bản thân thực sự còn non quá... Lúc nào mới có thể giống như cha mặt không đổi sắc bày mưu lập kế đây?

“Đừng sợ.” Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, có chút không tự nhiên nói ra hai chữ này.

Đây là đang... trấn an mình sao?

Giống như dòng suối chảy vào trong ruộng vườn, trong lòng Lâm Tư Niệm thử thản không ít. Nàng mím môi cười cười, đang muốn hỏi y tối nay nàng biểu hiện như thế nào thì nghe thấy ngoài điện truyền đến một tiếng phụ xướng dài: “Hoàng thượng giá đáo -------“

m thanh cười nói ầm ĩ trong điện liền im bặt, hoàng thân quốc thích đều tự giác chia làm hai hàng, phục xuống đất. Nàng nhanh chóng theo sát Tạ Thiếu Ly ra khỏi hàng, quỳ xuống ở một bên, tung hô vạn tuế.

Có thái giám cầm đèn lưu ly đi trước mở đường, ngay sau đó cung nữ đứng vây quanh hoàng đế một thân long bào bước vào. Hoàng đế tuy đầu tóc đã hai màu nhưng oai phong lẫm liệt, đằng sau trái phải là Trần hoàng hậu đoan trang trang nhã và Lưu quý phi lộng lẫy kiều diễm.

Hoàng đế và hoàng hậu ngồi xuống, lúc này mới giơ hai tay tỏ ý tất cả miễn lễ. Hoàng đế bất cẩu ngôn tiếu, lại phát biểu một loạt lời chào mừng rườm rà, yến hội mới chính thức bắt đầu.

Các cung nữ thanh y xinh đẹp nối tiếp nhau bưng vào mỹ cao lương mỹ vị lên, mọi người nhanh chóng ngồi xuống. Lê mộc án kỷ trong sảnh vốn nhỏ, lại phu thê hai người dùng chung một cái cho nên đệm ngồi đều ghé sát vào nhau. Lâm Tư Niệm ngại ngùng nhìn Tạ Thiếu Ly đã ngồi ngay ngắn, cuối cùng cũng hạ người xuống, cẩn thận dịch tấm đệm ra một chút.

Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc, kéo tấm đệm nàng vừa dịch ra về lại cạnh mình.

“...” Lâm Tư Niệm hết cách, chỉ có thể thành thực ngồi bên cạnh Tạ Thiếu Ly.

Hai người chân lướt qua chân, tay chạm tay, độ ấm của đối phương cách một tầng y phục truyền đến rõ ràng.

Xong rồi, Lâm Tư Niệm nghĩ, bản thân mình có phải sinh bệnh rồi không?

Nàng ho nhẹ một tiếng, đưa tay ra lấy trái nho trong dĩa bạc, muốn ăn thứ gì đó để làm dịu đi cổ họng đang khô rát.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 35: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?