Ai ngờ hai người thực sự đang ngồi gần nhau quá, nàng vừa động một cái liền cọ vào cánh tay của Tạ Thiếu Ly. Trong nháy mắt, nàng có thể cảm nhận được Tạ Thiếu Ly đang toàn thân cứng nhắc một cách rõ ràng, cơ bắp căng cứng, dọa nàng phải thu tay về ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không dám động đậy.
Tạ Thiếu Ly không chớp mắt nhưng vành tai lại nhẹ đỏ lên, im lặng giơ ra hai ngón tay thon dài đều đặn kéo dĩa trái cây đẩy về phía nàng.
Lâm Tư Niệm nhẹ giọng cám ơn, vội vàng cúi đầu ăn nho.
Tạ Thiếu Ly chuyển động tầm mắt nhìn nàng, hé miệng muốn nói lại thôi. Lúc sau mới nói: “Thức ăn còn chưa mang lên, đừng ăn quá nhiều.”
Lâm Tư Niệm ừm ờ hai tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trong cung âm nhạc mờ ảo, dáng múa thướt tha. Lúc mặt trăng lên cao nhất, các nhạc công đều tấu lên điệp khúc, đã đến đoạn cao trào của yến hội – ngự yến trâm hoa.
Tì nữ trong cung sớm đã chuẩn bị xong những đóa hoa tinh tế đựng trong dĩa bạc, lần lượt được mang lên, được nội thị cài lên cho những người quyền quý theo phẩm cấp.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng trên đầu đã đầy hoa tươi, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cười đến vui vẻ.
Trong đó hoa của Tạ Thiếu Ly được hoàng thượng tự mình cài lên, nhìn thấy đóa mẫu đơn đỏ được cài lên trên đầu tóc đã nhuộm màu gió sương, hán tử liền đen mặt nghiêm túc cúi người tạ ơn hoàng thượng. Triệu Anh ở phía đối diện đã nhìn không được phát ra tiếng cười.
Lâm Tư Niệm nhịn cười cũng rất đau khổ rồi, Triệu Anh lại còn chỉ vào hai đóa hoa mẫu đơn kia mà nhảy đến, nháy mắt với nàng nói: “Chẳng lẽ muội không thấy buồn cười sao? Còn ta rất buồn cười đó!”
Hắn là nhìn Tạ Doãn một cái rồi vừa vỗ bàn cười lớn, vừa lau nước mắt: “Ha ha ha ha thúc thúc gừng càng già càng cay, vẫn có phong thái lắm!”
Lâm Tư Niệm nhất thời nhịn không được liền phì cười.
Tạ Thiếu Ly lộ vẻ bất mãn, nhàn nhạt liếc Triệu Anh một cái. Lâm Tư Niệm sợ y tức giận liền nhanh chóng ngưng cười.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Thiếu Ly, lần này vừa nhìn liền ngây người, không nở di chuyển tầm nhìn.
Trên lưu kim quan của Tạ Thiếu Ly cài hai đóa mẫu đơn trắng làm nổi bật mái tóc đen bóng của y, mặt mũi như tranh. Khắp phòng cao thấp mập gầy đều có, nam nhân già trẻ đều cài hoa, ít nhiều gì cũng có chút không thích hợp. Chỉ có Tạ Thiếu Ly không mang chút nữ khí nào nhưng lại làm y càng thêm xinh đẹp, dường như y vốn là tiên nhân cao quý được hoa mẫu đơn hóa thành, mang theo một cổ ngạo khí bẩm sinh cô độc nở rộ giữa trời đất.
Thời khắc đó, Lâm Tư Niệm thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “chân tuyệt sắc”.
Ánh mắt sáng rực của nàng nhìn chằm chằm vào Tạ Thiếu Ly, nhưng y có chút không tự nhiên, hơi nghiêng đầu hạ giọng nói: “Đừng nhìn, rất kỳ quái.”
Hoa cài được hoàng thượng ngự ban không thể tự tiên gỡ xuống, nếu như gỡ xuống trước khi về đến tư gia sẽ bị khiển trách. Vì vậy Tạ Thiếu Ly chỉ có thể cứng nhắc mà cài hoa lên, trên vạt áo cũng được nội thị cài lên hoa sơn trà màu vàng khác biệt. Ánh mắt y có ý trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Tư Niệm, sợ nàng sẽ cười mình như phụ thân.
Không ngờ Lâm Tư Niệm lại kinh ngạc khen một câu: “Không kỳ lạ, rất đẹp đó.”
Lông mi Tạ Thiếu Ly run run, ánh mắt lại càng trốn tránh.
Lâm Tư Niệm sợ y không tin liền nghiêng mặt lại gần thành khẩn nói: “Thật đó. Nam tử cài hoa khắp phòng này, huynh là người đẹp nhất, tuấn lãng như thần tiên trên trời vậy đó.”
Tạ Thiếu Ly rũ tầm mắt, vành tai bắt đầu đỏ lên.
Triệu Anh cô đơn đứng một bên chậc chậc hai tiếng, u oán nhìn bọn họ: “Ta không nói chuyện với đôi cẩu nam nữ các người nữa!”
Sau khi cài hoa xong, yến hội cũng sắp kết thúc. Hoàng đế và hoàng hậu, quý phi rời tiệc trước, những người ở lại có thể thở dài nhẹ nhỏm, lại tiếp tục tụm lại một chổ uống rượu. Còn các phu nhân lại đến ngồi ở một bàn khác, chơi trò phạt rượu.
Triệu Anh ở phía đối diện liệu mạng vậy tay với Tạ Thiếu Ly: “Hai người làm như mà ngồi đó như khúc gỗ thế, nhanh đến đây chơi đi.”
Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm một cái. Lâm Tư Niệm cắn ly rượu, vội nói: “Huynh đi đi, đừng lo cho muội.”
Lâm Tư Niệm thu lại tầm nhìn, không chút do dự từ chối Triệu Anh: “Không đi.”
Triệu Anh chỉ có thể hậm hực cho qua.
Lâm Tư Niệm uống rượu, gò má trắng nõn dần đỏ lên càng minh diễm vạn phần. Tạ Thiếu Ly nhìn nàng không chớp mắt, nhưng lúc nàng nhìn sang lại vội vã tránh đi, hỏi: “Sao không đi chơi với mọi người?”
“Huynh không đi, muội cũng không đi.” Lâm Tư Niệm nghĩ, bọn họ chơi phạt rượu có gì vui chứ? Càng huống hồ lần này nàng đi dự tiệc chỉ như một bình hoa thôi, không thể quá nổi bật được.
Tạ Thiếu Ly cũng uống không ít rượu, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt không có cảm giác say. Y vốn là người lãnh mạc kiệm lời không muốn đi đến chổ uống rượu náo nhiệt kia, không không muốn đi mời rượu, liền đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, đi về thôi.”