Tạ Thiếu Ly lập tức mở to mắt, ngồi dậy nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm bị dọa giật mình, lắp bắp nói: “Huynh sao lại tỉnh rồi... không đúng, huynh giả ngủ!”
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sáng rực nhìn nàng, giọng nói khàn khàn mang chút hơi men, trầm thấp mà từ tính: “Muội vừa nãy, nói gì?”
“Huynh giả ngủ?”
“Không đúng, câu trước.”
“... Muội, muội thích huynh?”
Lâm Tư Niệm càng nói càng nhỏ, cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
Cả người Tạ Thiếu Ly giật một cái, trợn mắt ngẩn người hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy nàng, hai người song sóng ngã xuống trên chiếc giường chật hẹp.
Y ôm rất chặt, Lâm Tư Niệm có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của y. Không biết bao lâu, y nâng tay đắp chăn lại cho Tạ Thiếu Ly, thỏa mãn thở ra một hơi, nói: “Giấc mơ này thật đẹp.”
“...”
Lâm Tư Niệm thật sự hết cách với y rồi.
Thật tức mà...
Cứ tức cứ giận, Lâm Tư Niệm cứ thế mà ngủ luôn, mơ thấy một giấc mơ hết sức lộn xộn, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, bên cạnh giường đã không còn người.
Nàng xốc chăn đứng dậy, xoa mí mắt nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Tạ Thiếu Ly, liền phát hiện y đang ngồi phát ngốc bên cửa sổ không xa.
Con người Tạ Thiếu Ly đâu ra đấy, rất ít khi ngẩn ra như vậy. Lâm Tư Niệm kinh ngạc nhìn sườn mặt chìm trong ánh tà dương của y, nghĩ thầm bộ dáng y ngẩn người cũng đẹp trai như vậy!
Lâm Tư Niệm ngồi dậy xuống giường, Tạ Thiếu Ly tỉnh lại trong suy nghĩ sâu xa, vội vàng đứng dậy nhìn nàng, yết hầu khẽ động, bộ dáng muốn nói lại thôi. Nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Muội tỉnh rồi.”
Y bức rứt không yên, ánh mắt Lâm Tư Niệm lại có ý cười, hé miệng nói: “Huynh cũng tỉnh rồi.”
Nàng chính là nói đến chuyện say rượu. Tạ Thiếu Ly lại nhớ đến chuyện khác, thân ảnh cao lớn đứng ngược ánh tà dương đỏ rực, khiến cả người Lâm Tư Niệm chìm vào trong bóng tối.
Tai y đỏ ửng, nói: “Lúc ta uống say, có nói lỡ hay thất thố gì không?”
Đâu chỉ nói lỡ hay thất thố, trực tiếp biến thành một người khác luôn rồi, đúng là vừa đáng yêu vừa đáng giận! Lâm Tư Niệm bật cười, vô thức mò vào trong ống tay áo, muốn lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành kia ra cho y xem.
Nhưng vừa chạm vào ánh mắt thấp thỏm của Tạ Thiếu Ly nàng liền đổi ý.
Da mặt Tạ Thiếu Ly mỏng như vậy, tâm lại dễ vỡ như sứ, nếu y biết mình uống say không chỉ ghen tuông vớ vẩn, có có sở thích viết thơ oán giận, nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
Hay là đừng trêu y nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm thuận thế phủi ống tay áo không nhiễm hạt bụi của mình, lắc đầu cười: “Không có, huynh chỉ ngủ một lúc thôi.”
Tạ Thiếu Ly không nghi ngờ thở phào nhẹ nhõm. Hình như lại nhớ đến chuyện gì, y lại hỏi: “Mấy hôm trước mua cho muội ít son phấn và nữ trang, sao không thấy muội dùng, không thích sao?”
Đề tài này thực sự chuyển không đột ngột chút nào...
“Muội dùng rồi.” Lâm Tư Niệm vén tay áo lên, bày ra vòng ngọc trên cổ tay cho y nhìn: “Huynh xem, không phải đây sao!”
Da Lâm Tư Niệm rất trắng, vòng tay xanh biếc bên trong khiến cổ tay nàng như hàm sương ngưng tuyết. Ánh mắt Tạ Thiếu Ly tối lại, suy nghĩ lại không biết bay đến phương nào.
Y đặt cuốn sách trong tay xuống, có chút nghiêm túc mở miệng: “Lúc nãy ta mơ một giấc mơ...”
“!!!”
Lâm Tư Niệm có một loại cảm giác không tốt.
Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly nói tiếp: “Trong mộng, muội nói muội... thích ta.”
Ánh mắt y sáng rực nhìn về Lâm Tư Niệm, khiến nàng vô cùng ngượng, lắc ngón tay nhỏ giọng nói: “Huynh đã nói là nằm mơ mà.”
Ánh sáng trong mắt Tạ Thiếu Ly tối dần, có chút thất vọng “ừm” một tiếng: “Giống như thật vậy.”
Cái biểu tình như tiếc hận này của huynh là sao hả?
Lâm Tư Niệm cắn môi đỏ, sửa lời nói: “Được được rồi, là thật đó!”
Tạ Thiếu Ly chợt nâng mắt lên nhìn nàng, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên ánh hào quang.
Lâm Tư Niệm nhìn ánh hoàng hôn mờ ảo ngoài cửa sổ, trời chiều ẩn dưới những tán cây bạch quả làm cả một vùng trời như chìm trong sự trầm lắng mĩ lệ. Nàng nghĩ: Thời tiết hôm nay thật đẹo, bầu không khí cũng tốt, tâm tình nàng cũng tốt, y đứng trước mặt... lại càng tốt.
Thật sự là một ngày thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng y nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng: “ Đúng vậy! Muội thích huynh! Từ ngày đi dự yến tiệc lúc huynh cõng muội xuống thềm thì muội càng rõ, muội không thể khống chế được trái tim của mình, trái tim của muội...” Nàng chỉ vào n.g.ự.c mình: “Luôn kêu gào muốn lại gần huynh.”
“Muội thích ta.” Cả người Tạ Thiếu Ly bối rồi, trên gương mặt lạnh lùng khó thấy được hiện ra vài phần ngờ ngàng, không thể tin nói: “Muội không ghét ta sao? Ta đã hại muội thành như vậy, muội vẫn không ghét ta?”
Không biết vì sao, sau khi nghe y nói lời này, sống mũi của Lâm Tư Niệm có chút cay. Nàng không thích Tạ Thiếu Ly nhắc lại chuyện đã qua, khiến nàng có cảm giác hình như y cưới nàng chỉ...vì bù đắp tội lỗi mà thôi.