Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 58: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.” Nàng đỏ mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu như huynh cưới muội là để đền tội, vậy những lời muội nói lúc nãy hãy xem như huynh chưa nghe thấy gì đi.”

“Ta nghe thấy rồi.” Tạ Thiếu Ly bước về phía trước, chân tay luống cuống nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta nghe thấy rồi, muội không được hối hận.”

“Vậy huynh nghĩ sao?” Chấp nhận hay từ chối?” Lâm Tư Niệm nâng lên đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt nhìn y, cố gắng gượng bản thân, như một con thỏ chuẩn bị cắn người, tức giận nói: “Phải nói rõ với huynh trước, nếu như huynh dám từ chối muội, muội sẽ nói chuyện huynh tự xử ở phòng bên nói cho mọi người biết, kể cả Giang Vũ Đồng và Triệu Anh!”

Nàng đe dọa cảnh cáo, dương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm lại yếu đuối chịu không nổi một kích.

Tạ Thiếu Ly không cười nhạo nào hồ ngôn loạn ngữ, cũng không tức giận vì bị nàng mạo phạm, y lật lật cuốn sách trong tay như trốn tránh, ngón tay bởi vì kích động mà run dữ dội.

Y nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Ừm? Lại là ‘ừm’.

“Ừm là ý gì đây?” Lâm Tư Niệm không có được câu trả lời chắc chắn liền không chịu buông tha, nàng vòng qua trước mặt Tạ Thiếu Ly, ngửa đầu truy vấn: “Chỉ có duy nhất chuyện tình cảm, muội không hy vọng huynh đối với muội chỉ cho có lệ. Huynh nghĩ gì muội không đoán được, mong huynh nói rõ, huynh rốt cuộc thích muội hay là chỉ xem muội như một công cụ thôi?”

“Ta chưa bao giờ xem muội là một công cụ.”

“Vậy thì thành cái gì?”

Lần này, Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu mới nghiêm túc nhả từng chữ: “Trở thành... thê tử duy nhất kiếp này của ta.”

Hô hấp của Lâm Tư Niệm cứng lại.

Cảm giác này, giống như phạm nhân sắp bị tử hình không chỉ nhận được miễn xá mà còn được trong quan tiến tước, nhất thời bên tai vang lên tiếng trống chiêng, pháo trúc nổ rầm trời, trái tim của nàng như mọc thêm cánh bay lên trời cao.

Lâm Tư Niệm sững sờ nói: “Huynh huynh, huynh nói lại lần nữa, xem muội thành cái gì?”

Nhưng Tạ Thiếu Ly lại ngậm chặc miệng, ngọc diện hơi phiếm hồng.

Lâm Tư Niệm oa một tiếng liền khóc.

Tạ Thiếu Ly luống cuống, nhanh chóng đặt sách xuống đứng lên, cuống cuồng đến an ủi nàng, giọng nói trong trẻo như nhiễm lên vài phần lo lắng: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu, chân lại đau sao? Đừng khóc, đừng khóc nữa, ta liền đi gọi đại phu...”

Lâm Tư Niệm kéo y lại, khóc thút thít nói: “Huynh chính là đại phu, còn đi đâu nữa?” Rồi lại oán liếc Tạ Thiếu Ly một cái: “Cái tên khó hiểu nhà huynh, những lời này sao không nói sớm, khiến muội phải thấp thỏm lo âu lâu như vậy!”

Đáng tiếc mắt nàng khóc đến hoa lê đái vũ, cái liếc mắt này thật chẳng có chút uy lực nào, ngược lại còn lộ ra vài phần yếu đuối.

Tạ Thiếu Ly đưa lay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, vẻ mặt đầy hổ thẹn và đau lòng: “Vậy thì làm thế nào?”

“Đồ ngốc!” Lâm Tư Niệm bám vào cổ Tạ Thiếu Ly kéo y xuống, lập tức nhón chân lên hôn cái chụt lên má y, sau đó cười hì hì: “Mách cho huynh một phương pháp, nếu sau này huynh không biết làm thế nào thì cứ hôn muội một cái!”

Tạ Thiếu Ly kinh ngạc sờ lên má nơi nàng vừa hôn lên, dường như còn đang nhớ lại tư vị ngọt ngào không thể nói nên lời kia.

Tạ Thiếu Ly ngẩng đầu nhìn y, nhỏ giọng nói: “Bây giờ muội vẫn còn giận đó, huynh có nên hôn muội một cái không?”

Nàng cong mắt cười, khóe miệng cong lên một độ cong giảo hoạt, đâu có chút nào giống đang giận dỗi đâu?

Nhưng Tạ Thiếu Ly cũng không vạch trần, chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, tập tức chế trụ ót nàng, cung kính nhưng nhẹ nhàng hôn lên.

Ánh tà dương nồng đậm mỹ lệ chiếu vào trên song cửa sổ đang đóng chặt ở đông sương phòng, gió thổi qua khiến những tán lá bạch quả phát lên âm thanh xào xạc, cực kỳ giống tiếng thì thầm của những đôi tình nhân.

Lâm Tư Niệm biết y đang rất xấu hổ, lúc trước y chưa bao giờ nói qua những lời này. Con người Tạ Thiếu Ly hỉ nộ không hiện ra mặt, nếu như y xấu hổ thì trên mặt sẽ chẳng nhìn thấy gì đâu, phải nhìn vào vành tai mới được.

Lâm Tư Niệm tựa như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm, lúc này cũng bất chấp mà bịt miệng y lại, sờ lên tai y. Ngón tay vuốt lên vành tai y, sờ qua sờ lại, nàng híp mắt cười khiến mắt cong thành một đường thẳng, đuôi mắt còn mang theo một tia quyến rũ ngây ngô, mỗi một động tác đều thẳng thắn đến đáng yêu.

Nàng cười nói: “Lúc trước huynh luôn chưng cái bộ dáng lạnh lùng cao cao tự tại này với muội, thực ra trong lòng nhất định muốn muốn c.h.ế.t rồi chứ gì?”

Vành tai dười ngón tay lại nóng lên vài phần, Lâm Tư Niệm liền biết mình nói đúng rồi.

Nàng hỏi: “Lúc nào thì thích muội thế?”

Tạ Thiếu Ly khó có được nói thật một câu: “... Lúc muội bắt đầu thích ta.”

“Huynh nói xem huynh sao lại biệt nữu như vậy chứ.” Lâm Tư Niệm cảm thán nói: “Nếu như huynh dứt khoát một chút, giống như Triệu Anh không cần mặt mũi kia, thì chúng ta đâu cần phải lãng phí bảy năm kia chứ.”

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 58: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?