Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 59: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc này ở trên giường lại nhắc đến nam nhân khác, hiển nhiên là một lựa chọn không sáng suốt chút nào.

Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm xuống, cúi người hung hăng chặn môi Lâm Tư Niệm lại.

...

Con ngươi màu hổ phách của Tạ Thiếu Ly bỗng chốc trở nên thâm trầm, như một cái hố sâu phản chiếu lên bầu trời đầy sao, không thấy đáy. Y thu tay nắm chặt mắt cá chân mãnh khảnh của Lâm Tư Niệm, sau đó cúi người, một cái hôn dịu dàng rơi trên vết sẹo trên bắp chân nàng.

Cả người Lâm Tư Niệm run lên, trong lòng khẽ rung động, nhiệt triều lúc nãy vừa lui xuống bây giờ lại xông lên tứ chi bách hài.

Nàng vô thức rụt chân nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly nắm càng chặt.

Lâm Tư Niệm quay đầu, xấu hổ nói: “Đừng nhìn, rất xấu.”

Lúc này, nàng không muốn nhớ đến năm tháng không tôt đẹp kia.

Ngón tay Tạ Thiếu Ly lướt qua vết sẹo nhăn nheo kia, nghiêm túc nói: “Không xấu.”

“Thiếu Ly ca ca, muội nghĩ là mình phải nói với huynh lần nữa.” Gò má trắng như tuyết của Lâm Tư Niệm ửng đỏ, cũng không biết do lạnh hay căng thẳng, giọng nói của nàng khẽ run, nhưng lời nói ra lại rất rõ ràng: “Huynh không cần phải áy náy. Trong lúc này, muội hy vọng huynh yêu muội, thương muội, từ trong đáy lòng thích Lâm Tư Niệm muội đây... Duy chỉ có, muội không muốn nhìn thấy sự áy náy trong mắt huynh.”

“Ta không phải đang chuộc tội với muội. Ta từng tự cho rằng thanh cao mà chưa từng nhìn thẳng vào tình cảm ta dành cho muội, sau này ta mới dần hiểu rõ,” Tạ Thiếu Ly là một người không giỏi ăn nói, y suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một lời có thể phù hợp với tâm tình của mình lúc này: “Mỗi lúc muội cười với ta, ta cảm thấy cả thế giới này đều đang phát quang.”

Y nói: “Ta còn nhớ lúc lần đầu gặp muội là một ngày trời thu nắng đẹp, từ đó mỗi lần nhìn thấy trời nắng ta đều nhớ đến muội.”

Có thể nói lời ân ái đến bịn rịn như vậy, cũng chỉ có y mà thôi.

Mắt Lâm Tư Niệm càng đỏ, mơ hồ hiện lên dòng thủy quang. Nàng cười khiến giọt lệ trong suốt treo lơ lửng trên mi mắt: “Những lời này sao huynh không nói sớm.”

“Ta...” Tạ Thiếu Ly há miệng, không thể phản bác.

“Huynh là một tên ngụy quân tử, quỷ nhát gan trong ngoài bất nhất.” Lâm Tư Niệm ngoài miệng ghét bỏ, nhưng cơ thể lại chầm chậm lại gần, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ y, nhỏ giọng nói: “ Nhưng cuối cùng huynh có thể nói những lời này với muội, muội rất vui, bây giờ huynh bảo muội làm gì muội đều không từ chối.”

Nàng từng bước cởi bỏ lớp ngụy trang của bạch thỏ, lộ ra dung mạo hồ ly lanh lợi đầy giảo hoạt, thấp giọng nói: “Cho nên, huynh có muốn, hôn muội không?”

Từ chối thì bất kính, Tạ Thiếu Ly bị nàng chọc đến hô hấp rồi loạn, hung ăn đè lên môi nàng, triền miên dây dưa.

Mành trướng Tô Châu thượng đẳng mềm mại buông xuống, ngăn cách một mảnh xuân quang.

Thanh Linh cảm thấy hôm nay có chút cổ quái, nàng nhìn bóng đêm đang dần buông xuống, sao đến giờ dậu rồi mà vẫn không thấy Thế tử và phu nhân đi dùng bữa.

Thanh Linh đưa tay sờ soạng bữa tối thịnh soạn trên bàn, bát sứ men xanh đã nguội lạnh rồi. Nàng lại thở dài, phân phó tiểu nha hoàn ở dưới: “Mang những thức ăn này về nấu lại, ta đến xem Thế tử và phu nhân xem sao.”

Nói xong, nàng cầm đèn lồng đi đến thư phòng. Thư phòng u ám, bút mực còn chưa rửa, giấy Tuyên Thành rải khắp bàn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người đâu.

Kỳ quái, thế tử và phu nhân không phải lúc chiều còn ở trong thư phòng luyện chữ sao? Thanh Linh nghi hoặc, vô thức nhìn vào đông sương phòng, nhất thời sửng sốt.

Cửa sổ sương phòng đóng chặt, lại không thắp đèn, nàng tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày liền giản ra vui vẻ, nhanh chân bước đến cửa sương phòng, do dự một lúc mới nhẹ gõ cửa thăm dò, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường: “Thế tử gia, phu nhân, đến giờ dùng bữa rồi.”

Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly bên trong ừ một tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khó có được nhiễm vài phần ôn nhu: “Một khắc sau mang nước ấm đến.”

Mang nước ấm đến làm gì? Lau nười. Lau người làm gì?

Thanh Linh không dám nghĩ tiếp nữa, miệng nàng cười sắp kéo đến tận mang tai rồi, nhanh chóng ‘Vâng’ một tiếng rồi chạy vội ra ngoài.

Quá tốt rồi, phu nhân đã đoạt lại ân sủng rồi! Nàng sẽ không cần phải lo lắng sẽ chịu khổ với chủ tử nửa rồi!

Trong sương phòng, Lâm Tư Niệm đã tỉnh lại từ lúc Thanh Linh gõ cửa rồi, nhưng vẫn ham luyến lồng n.g.ự.c ấm áp của Tạ Thiếu Ly nên lười biếng tựa vào lòng y không muốn dậy.

Tạ Thiếu Ly cẩn thận cử động một chút, muốn kéo cánh tay ra xuống giường thắp đèn, xung quanh thực sự quá tối rồi, y không thấy rõ mặt nàng.

Ai biết y vừa động Lâm Tư Niệm liền mở mắt, lười biếng ôm lấy cánh tay y cọ cọ: “Đi đâu vậy, muốn làm loạn xong bỏ chạy sao?”

Nàng nói đùa nhưng Tạ Thiếu Ly lại cho là thật, nhanh chóng nghiêm nghị nói: “Sao có thể. Ta xuống giường thắp đèn, muốn ngắm muội một lát.”

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 59: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?