Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 30: Kẻ địch nội chiến

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Cô nói bao nhiêu?”

“20?”

Nếu bây giờ không phải nói nhỏ, Vu Hồng Phi chắc chắn sẽ hét toáng lên.

Nhìn thấy Lâm Sơ gật đầu, anh ta vẫn khó giấu sự kinh ngạc, đi vòng quanh vài vòng tại chỗ.

Phải biết rằng bình thường anh ta toàn c.h.é.m tang thi thành từng mảnh rời, theo đúng nghĩa đen, từng mảnh một.

Như các ngón tay, chỉ sơ ý một chút là bị chặt nát, hệ thống không nhận, công sức coi như đổ sông đổ biển.

Cho nên anh ta chẳng phí thời gian làm mấy việc vô ích đó, một con tang thi nếu làm ra được 10 bộ phận nguyên vẹn, đổi 1 điểm tích phân là đã tốt lắm rồi.

Ai ngờ bây giờ lại có người bảo 4 giờ là đổi được 20 điểm. 

Hiệu suất này … cũng quá khủng khiếp rồi.

Thấy Vu Hồng Phi phấn khích thế như thế, Lâm Sơ nhướn mày hỏi: “Một con tang thi anh đổi được bao nhiêu điểm?”

Nghe xong câu trả lời, Lâm Sơ chỉ biết cạn lời.

“Theo tôi biết, hầu hết mọi người cũng như tôi thôi.” Vu Hồng Phi gãi đầu. 

Những người này thật lãng phí.

Một con đổi được 1 điểm.

Tang thi c.h.ế.t thật uổng phí.

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ lại bật cười.

Vậy thì, có lẽ cô lại sắp có thêm một cộng sự nữa rồi.

Cô kể cho Vu Hồng Phi nghe cách hợp tác giữa cô và Trịnh Tử Du.

Vu Hồng Phi ngay lập tức gật đầu.

Cách hợp tác này đôi bên cùng có lợi, anh ta nào có lý do từ chối.

Ban đầu anh ta còn không mấy hứng thú với xác tang thi dưới kia. 

Giờ nghe Lâm Sơ nói xong, anh ta chỉ muốn lao ngay xuống dưới, cướp hết xác tang thi Mã Nham vừa giết.

Đó là một số điểm khổng lồ đấy.

Nhưng lúc này, Mã Nham và đồng bọn chẳng còn tâm trí để quan tâm đến tích phân.

Họ đã tiến tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trong tòa nhà.

“Khu trú ẩn của tôi …”

Có người nhìn đống đổ nát, lầm bầm.

Họ đều không phải là người mới; trước khi tới thế giới này, ai cũng từng trải qua 1–3 thế giới.

Có thể sống sót tới giờ, tất cả đều có bản lĩnh. 

Trước đây tuy cũng có tranh chấp, nhưng chưa từng thảm khốc đến vậy. 

Họ theo Mã Nham vì khi mới được đưa vào, gã ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn, trực tiếp c.h.é.m hạ nhiều người có khả năng uy h.i.ế.p đến nhiệm vụ.

Họ liền nảy sinh ý định bám vào gã ta. 

Nhưng chẳng hiểu sao, kể từ khi vào thế giới này, theo Mã Nham chưa kịp vui mừng mấy ngày, xui xẻo ập đến liên tục.

Đầu tiên là Khỉ Gầy và Phong Ca giúp Mã Nham chụp mấy tấm ảnh chiến lợi phẩm, kết quả bị một người phụ nữ phục kích, Phong Ca hy sinh.

Rồi họ tiếp tục làm nhiệm vụ đặc biệt cho Mã Nham, không ngờ bị cắt điện kẹt lại trong thang máy. Để thoát ra, Lôi Tử phải hy sinh.

Mã Nham đoán là do người phụ nữ g.i.ế.c Phong Ca gây ra, cho nên đi khắp nơi tìm, muốn lôi cô ta ra xẻo thịt thành từng mảnh.

Ai ngờ người thì không tìm được, mà đàn em của gã ta cứ lần lượt mất mạng.

Cương Tử và Khỉ Gầy không biết đã đi đâu, vừa nãy Mãn Ca cũng bị Mã Nham giết.

Bây giờ nơi trú ẩn cũng bị phá hủy.

Họ còn phải dựa vào số vật tư trong đó để sống sót mấy chục ngày tiếp theo.

Giờ thì…

Mỗi người đều mang tâm tư riêng, nhân lúc Mã Nham không để ý mà lén nhìn nhau một cái.

Mã Nham lúc này hoàn toàn không biết được suy nghĩ của đám đàn em. 

Cơn giận của gã ta gần như phun trào ra khỏi mắt. 

“Con đàn bà khốn nạn! Chắc chắn là ả làm!”

Trong lúc cả đám đang chiến đấu, những con tang thi trước đó tràn vào bên trong giờ lại lần lượt chạy ra ngoài tìm chết.

Bên trong chỉ còn lại một đống m.á.u thịt bầy nhầy lẫn với mảnh kính vỡ.

Văn phòng vốn sạch sẽ, gọn gàng giờ chỉ còn một đống hỗn loạn.

“Đi! Chúng ta đi bắt con ả kia! Nó chắc chắn chưa chạy xa đâu …”

Chưa kịp dứt lời, sau gáy Mã Nham chợt truyền tới một cơn đau nhói dữ dội.

Nhưng nhờ thể chất đã được cường hóa, một cú này chưa đủ để gã ta bất tỉnh.

Mã Nham phẫn nộ quay đầu, liền thấy Đại Thành đang vung gậy bóng chày giáng thẳng vào đầu mình. 

Gã ta còn chưa kịp né, lại cứng rắn chịu thêm một đòn nữa.

Nhưng gã ta vẫn không gục ngã.

Gã ta giận dữ giơ đao c.h.é.m ngược lại Đại Thành.

Tất cả diễn ra ngay trước cửa sau, Lâm Sơ cùng Vu Hồng Phi ngồi ở trên lầu vừa nhai mứt vừa quan sát hết thảy.

Hai người nhìn cảnh đấu tay đôi dưới tầng, trong lòng cũng đang cân nhắc thực lực của Mã Nham.

“Chắc gã ta đã nuốt rất nhiều thứ cường hóa sức mạnh.”

Nghe Vu Hồng Phi nói, Lâm Sơ khẽ động tâm, “Kiện Thể Hoàn”

Vu Hồng Phi gật đầu rồi lại lắc đầu.

“ Đúng, nhưng không chỉ có vậy.”

“Hiệu quả của Kiện Thể Hoàn còn tùy thuộc vào thể chất sẵn có của từng người. Trước đây, tôi nghe nói, thể chất càng tốt, tác dụng thuốc càng cao.”

Lâm Sơ nghĩ đến hiệu quả mờ nhạt của mình, khẽ mím môi.

“Vậy tức là Mã Nham vốn đã có nền tảng không tồi. Nhưng vì sao anh nói không chỉ có vậy?” 

“Có người đã thử, Kiện Thể Hoàn chỉ nên uống tối đa 3 viên. Uống nhiều hơn cũng vô dụng. Gã Mã Nham kia bị tấn công bất ngờ, thương tích đầy mình mà vẫn chống đỡ được lâu như vậy, tuyệt đối không chỉ có 3 viên thuốc. Chắc chắn còn có loại thuốc cao cấp hơn.”

Kiện Thể Hoàn chỉ uống tối đa 3 viên, ngoài ra còn có loại thuốc tăng cường sức mạnh cao cấp hơn…

Lâm Sơ vừa phân tích trong đầu vừa khoanh tay trước ngực, ánh mắt dõi xuống trận chiến dưới tầng.

Lúc này Mã Nham vẫn cố cầm cự, nhưng bước chân đã loạng choạng, chiêu thức rối loạn.

“Gã ta sắp không trụ nổi rồi.”

Vừa nói xong, Mã Nham lập tức lộ ra sơ hở, bị người bên cạnh đánh trúng cổ tay.

“Choang—”

Cây đao rơi xuống đất.

Bị thương, lại mất vũ khí, Mã Nham nhanh chóng bị chính đám người sống nương tựa vào mình khống chế.

Cả bốn kẻ còn lại đều bị thương. Hai trong số đó bị c.h.é.m sâu đến mức n.g.ự.c lộ cả thịt, m.á.u chảy ròng ròng.

Đao của Mã Nham rất bén, vết cắt nào cũng sâu hoắm, không băng bó kịp chỉ e sẽ mất m.á.u đến chết.

Hai kẻ bị thương nặng đành cắn răng xé quần áo tạm thời băng bó vết thương.

Hai tên còn lại thì lục lọi tìm dây thừng, trói chặt Mã Nham lại.

Thấy cảnh này, Vu Hồng Phi thở phào nhẹ nhõm.

Nội bộ kẻ thù lục đục, thủ lĩnh mất khả năng hành động, bốn tên còn lại thì hai nặng hai nhẹ. Đây là tin tức tốt với Lâm Sơ và Vu Hồng Phi đang ẩn nấp trên tầng.

Ngay sau đó, họ lại nghe được chuyện khiến cả hai sáng mắt lên.

“Không gian của mày ở đâu? Nói!”

Một tên hung hãn tát lệch mặt Mã Nham, rồi bóp chặt cằm gã ta gằn giọng tra hỏi.

Không gian…

Mã Nham có không gian.

Lâm Sơ và Vu Hồng Phi nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương sự hứng thú.

Lâm Sơ có không gian, còn Vu Hồng Phi trải qua nhiều thế giới, hiểu rõ không gian quý hiếm và quan trọng thế nào.

Trong khi đầu óc cả hai đang xoay chuyển tính toán, thì đám người dưới kia đã bắt đầu lục soát cả người Mã Nham.

Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 30: Kẻ địch nội chiến